Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 87

LẠI LÀ THẾ THÂN

Ngày thứ hai sau Trung Thu là một ngày mưa. Khi Hòa Yến thức dậy những người khác vẫn còn đang nằm ngủ ngon lành, có lẽ do say rượu đêm qua còn chưa tỉnh. Tuy nhiên bên ngoài đã vang lên tiếng hiệu lệnh chạy bộ, mặc dù là ngày mua cũng phải thao luyện. Nàng liền lập tức ngồi dậy, lần lượt đánh thức mọi người trong phòng.

“Đầu đệ choáng quá,” Tiểu Mạch còn nhỏ tuổi, chịu không nổi cảm giác say rượu đến mức này, cảm thấy vẫn còn mệt mỏi, “A Hòa ca, huynh đang làm gì thế?”

Hòa Yến đưa túi nước cho cậu: “Nhanh uống vài ngụm đi rồi rửa mặt, đến giờ chạy bộ rồi.”

Tiểu Mạch nhận lấy túi nước uống ừng ực từng ngụm lớn, Hồng Sơn thấy thế cười nói: “Tiểu Mạch, đệ và ca ca của đệ phải luyện thêm nhiều, chút tửu lượng thế này làm sao mà được? Còn không bằng A Hòa ca của đệ.”

Tiểu Mạch nhìn sang Hòa Yến hỏi: “A Hòa ca, tửu lượng của huynh tốt như vậy à?”

“Cũng tàm tạm thôi.” Hòa Yến đáp qua loa. Nàng hiện tại không cảm thấy đau đầu, ngược lại còn thần thanh khí sảng, chỉ là đã quên mất rốt cuộc mình về phòng lúc nào. Chỉ nhớ rằng mình ngồi trước đống lửa uống rượu với Hoàng Hùng, uống nhiều hơn vài chén, hình như còn mở cả vò Thập Bát Tiên……Đúng rồi, Thập Bát Tiên đâu?

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 86

NGƯƠI CÓ THÍCH TA KHÔNG

Trăng bạc sương rơi, núi non quang đãng. Ánh lửa trại phản chiếu mùi rượu thơm, phong nhã nhưng cũng hào sảng. Các tân binh cúi đầu uống rượu ăn thịt, ngẩng đầu trò chuyện ngắm trăng, tạo nên cảnh sắc độc đáo chỉ có riêng ở Lương Châu Vệ.

Tàn lửa bay theo gió thu khiến người lo lắng liệu có bắt vào quần áo của mình không. Nhưng chỉ trong chốc lát tàn lửa liền nguội thành tro than, hòa cùng những tiếng nức nỡ khe khẽ gần đó.

Tiểu Mạch sụt sịt nói: “Đệ đều đã quên mất phụ mẫu đệ trông như thế nào……”

“Ta còn thảm hơn,” Vương Bá mặt vô biểu tình nói: “Ta từ lúc sinh ra đã chưa từng gặp phụ mẫu của mình.”

Hòa Yến: “……” Nàng cầm chén rượu rót vào miệng một ngụm lớn, muốn để bản thân bình tĩnh lại.

Vốn là vì an ủi nàng nên mọi người mới lấy chuyện không may của mình ra để so sánh, nhưng cuối cùng lại thành ra đua nhau xem ai thảm hơn. Thế là xong, trong khi các tân binh khác đều cười nói vui vẻ, chỉ có chỗ này của bọn họ là một mảnh u ám, gió thảm mưa sầu.

Nhìn Tiểu Mạch và Vương Bá gục đầu khóc rống, lại nhìn sang Giang Giao, Giang thiếu chủ đôi mắt đỏ hoe một mình không ngừng nốc rượu, Hòa Yến không biết nói gì, thôi vậy, cũng không biết ai đang an ủi ai.

Đọc

Hỉ Ngộ Lương Thần – Chương 114

KHÔNG CẦN SỢ

Tống Tiện chỉ cảm thấy cơn đau rõ ràng đến không ngờ.

Mũi cay xè, đến độ muốn chảy nước mắt.

Hắn ở trên chiến trường đã từng chịu không ít thương tích, nhưng chưa lần nào lại khiến hắn đột ngột nhớ lại một cách rõ nét như vậy.

Phảng phất như vết thương này không chỉ ở trên cơ thể, mà là ở trong lòng. Điều này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc, như thể không kịp chống đỡ, rất mất mặt.

Trước khi Tống Tiện kịp định thần lại, cơ thể hắn lại một lần nữa theo thói quen mà phản kích.

Hắn sẽ không để người khác đánh trúng mình trong tình huống như vậy, đặc biệt là đánh thẳng vào mặt.

Tống Tiện vươn tay nắm lấy nắm đấm đang vung tới, nếu đổi lại là người khác có lẽ hắn sẽ ngay lập tức vặn ngược cánh tay người nọ, nhưng cảm giác nắm đấm đó nhỏ nhắn mềm mại khiến hắn giật mình nhận ra, liền thay đổi từ vặn thành kéo, rồi nhanh chóng buông tay.

Đọc

Hỉ Ngộ Lương Thần – Chương 113

KHOẢNG CÁCH

Tạ Lương Thần thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng dệt, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Điền Hủy Trân dẫn theo người đi tới.

Điền Hủy Trân cười nói: “Ta nghe Trần a thúc nói mọi người muốn mua lông dê, vừa lúc nhà ta có quen một thương đội, bọn họ vừa thu một ít da lông từ Bá Châu, lông dê không được tốt như của nhà họ Vương nhưng được cái giá rẻ, nên ta đã bảo người mang đến một ít cho muội xem thử.”

Vừa nói Điền Hủy Trân vừa ra hiệu cho tiểu nhị mang lông dê vào phòng dệt.

Điền Hủy Trân là một người tinh tế, nàng hiểu rõ Trần gia thôn hiện tại cần loại lông dê như thế nào, không cần quá tốt, chỉ cần có thể giữ ấm là được.

Tạ Lương Thần xem qua lông dê và quyết định mua năm mươi cân từ đoàn thương nhân đó.

Điền Hủy Trần nhìn sổ sách trong tay Tạ Lương Thần, lúc trước nàng nghĩ phụ thân duy trì một thương đội đã rất không dễ dàng, nhưng so với việc Tạ Lương Thần phải gánh vác cả Trần gia thôn thì thật không tính là gì, nghĩ như thế, nàng cảm thấy xử lý những sự vụ hằng ngày trong nhà cũng không còn mệt nữa.

Đọc

Hỉ Ngộ Lương Thần – Chương 112

NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN

Khi Tạ Lương Thần được đưa về Trần gia thôn, Trần Tử Canh cũng vừa mới tan học rời khỏi viện của Đông Li tiên sinh.

Sau khi Trần Tử Canh đi rồi, Lý Hữu tự mình pha một ấm trà, vào thư phòng nói chuyện với tiên sinh.

Trong phòng đặt một chậu than, Đông Li tiên sinh ngồi tựa vào trên ghế, nâng tách trà lên uống một ngụm, nước trà thoang thoảng mùi trần bì.

Trong lòng Đông Li tiên sinh cảm thấy ấm áp, hôm nay Tử Canh mang đến thịt chưng mà a tỷ của cậu nhóc làm, sợ ông ăn xong bụng có thể khó chịu nên cố ý mang thêm trà trần bì.

Tất cả những thứ này đều do Tạ đại tiểu thư tự tay làm, có thể thấy tâm tư tiểu cô nương rất tinh tế.

Đông Li tiên sinh nhìn Lý Hữu: “Tuy bắt được người nhưng để tìm ra gian tế và nhãn tuyến của người Liêu không dễ, hơn nữa trong chuyện này, chỉ sợ không chỉ có người Liêu.”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 85

SO AI THẢM HƠN

Chim nhạn xẹt qua bầu trời thu trong vắt, hoa quế tỏa hương thơm ngát, cái nóng mùa hè cuối cùng cũng dần tan đi, chỉ còn lại sương thu se lạnh.

Sáng sớm, Hòa Yến vừa thức dậy, Tiểu Mạch liền đưa cho nàng một quả lê: “Đệ hái ở trong rừng bên cạnh Diễn Võ Trường, đã rửa sạch rồi, huynh ăn thử đi.”

Hòa Yến vừa mới rửa mặt xong, nàng nhận lấy cắn một miếng, chua đến mức muốn rụng răng. Thấy nàng nhăn mặt vì chua, Tiểu Mạch ngượng ngùng gãi đầu: “Lê dại trong rừng còn chưa chín hẳn, đợi thêm thời gian nữa chắc sẽ ngọt hơn. Hiện tại đã là mùa thu, trong núi rừng có rất nhiều quả dại, mỗi ngày sau khi thao luyện xong chúng ta có thể trộm hái vài quả. Loại lê chua này lấy đường ngâm một chút, làm món tuyết lê đường phen, ăn ngon lắm!”

Đứa trẻ này suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, Hòa Yến nói: “Ở đây làm gì có đường.”

Tiểu Mạch ngẩn ra một lúc, dường như lúc này mới nhận ra, có chút thất vọng nói: “Cũng đúng.”

“Cũng chưa chắc,” Hồng Sơn đứng nhìn họ nói chuyện, nghe vậy xen vào: “Hôm nay không phải là ngày luận công sao? A Hòa và Thạch Đầu lần trước cướp cờ được đệ nhất, hôm nay nói không chừng trong phần thưởng sẽ có đường. Có khi còn có nhiều thứ ngon khác, lúc ấy còn thèm tuyết lê đường phèn sao!”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 84

PHÁ TRẬN

Một lúc sau, Vương Bá rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng: “Ngươi nói trận gì đấy……là cái gì?”

“Hành quân lập trận, tướng lãnh phải biết cách dùng binh bố trận. Trận pháp của nhà binh vốn được phỏng theo và biến đổi từ thuật kỳ môn độn giáp,” Hòa Yến đáp, “Nói ra thì rất dài, nhưng trận pháp trước mắt này……”

“Thế nào?” Thạch Đầu hỏi.

“Không phải là binh trận, chỉ là một trận bát quái thông thường mà thôi.” Hòa Yến đáp.

Nàng thật sự không hiểu vì sao ở đây lại đột nhiên có một trận pháp. Lúc lên núi không có thứ này, mấy người Vương Tiểu Hàm cũng không gặp phải, xem là chuẩn bị riêng cho bọn họ, hoặc là nói chuẩn bị cho nàng, nhưng rốt cuộc là vì sao chứ?

“Vậy ngươi……có thể đi ra ngoài được không?” Giang Giao nhìn chằm chằm nàng hỏi.

“Tất nhiên”

Nghe vậy Hoàng Hùng cũng kinh ngạc: “Ngay cả cái này ngươi cũng biết sao?”

Hòa Yến khẽ mỉm cười: “Chỉ hiểu sơ mà thôi”

Khi nàng nói “hiểu sơ”, thường có nghĩa là nàng “rất thông thạo”. Mọi người không còn lời nào để nói. Hòa Yến biết khắp nơi trên núi đều có giám sát viên ẩn nấp quan sát tình hình của bọn họ, giờ phút này lời nói và hành động của nàng đều đang bị những ánh mắt trong bóng tối dõi theo sát sao. Tuyệt đối không thể biểu hiện là bản thân “không được”.

Đọc

Hỉ Ngộ Lương Thần – Chương 111

ƯỚC ĐỊNH

Tạ Lương Thần cảm nhận được ánh mắt của Tống Tiện nên ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem Tống chủ nợ có phân phó gì khác không.

“Con nhìn đi, gương mặt như thế,” Tống lão thái thái nói, “ai nhìn vào có thể ăn cơm nổi cơ chứ?”

Câu nói này của Tống lão thái thái thật hợp cảnh hợp tình, khiến Tạ Lương Thần suýt chút nữa bật cười. May mắn nàng là người tâm chí kiên định, sẽ không để cảm xúc hiện rõ trên mặt.

Tống Tiện thấy nàng vẻ mặt thản nhiên cúi đầu xuống lần nữa, nhưng trong ánh mắt tưởng chừng như không có biểu hiện gì đặc biệt ấy rõ ràng ẩn chứa một chút ý cười.

Tống lão thái thái quay đầu dặn dò quản gia: “Chuẩn bị bữa ăn cho đại gia ở phòng ngoài.”

Tống Tiện nhìn nàng biểu tình thản nhiên một lần nữa cúi đầu, nhưng trên gương mặt tưởng như nhìn không ra chút manh mối nào lại rõ ràng ẩn chứa một chút ý cười.

Tống lão thái thái quay đầu dặn dò quản sự mụ mụ: “Chuẩn bị thức ăn cho đại gia ở gian ngoài đi.”

Nói xong Tống lão thái thái nhìn về phía Tạ Lương Thần: “Để nó ra gian ngoài, cháu ở trong phòng ăn cơm với ta, được không?”

Đọc

Hỉ Ngộ Lương Thần – Chương 110

CƯỜI KHÔNG NGỪNG

Tống Tiện đứng ở trong sân, quản sự mụ mụ nhìn thấy vậy định vào trong bẩm báo thì lại bị hắn duỗi tay ngăn lại.

Tiếng nói chuyện ở trong phòng vẫn đang tiếp tục.

Tống Tiện không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa nghe tổ mẫu nói chuyện hào hứng như vậy, giọng nói cũng có tinh thần hơn thường ngày. Hắn không muốn bất cứ chuyện gì quấy nhiễu bầu không khí trong phòng lúc này.

Tống lão thái thái và Tạ Lương Thần đang nói chuyện vui vẻ, không để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Tống lão thái thái vừa ăn hết một chén nhựa cóc hầm sữa bò ngọt ngào trước mặt. Bà vốn không thèm ăn, nhưng nghe kể về quá trình hái thuốc và bán thuốc của Trần gia thôn, bà không nỡ lãng phí thứ đồ tốt như vậy.

Tống lão thái thái nhìn Tạ Lương Thần: “Còn chuyện gì thú vị nữa không?”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 83

TRẬN PHÁP

“Ta có chút tức giận rồi.”

Lời này vừa nói ra, mấy người Vương Bá đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hòa Yến.

Thạch Đầu ở cùng với Hòa Yến lâu nhất, hắn biết Hòa Yến là một người có tính tình rất tốt. Dù lúc trước Vương Bá đoạt bánh bao thịt của nàng thì nàng cũng chỉ bảo vệ thức ăn của mình, chưa từng nghiêm túc nói ra lời tức giận như vậy.

Hiện tại con khỉ này không biết từ đâu đến, thế mà lại chọc cho Hòa Yến nổi lửa.

Lôi Hậu cười khẩy một tiếng, “Hòa huynh, đao kiếm không có mắt, chớ giận cá chém thớt.”

“Vậy người phải đả thương được ta mới được.” Hòa Yến cũng cười, nàng tung người về sau một cái liền đến sau lưng Lôi Hậu, roi chín đốt như một con rắn dài, nhẹ nhàng vụt qua, Lôi Hậu nghiêng mình né tránh nhưng roi lại như có mắt, không để hắn thoát đi mà ngược lại nhanh như chớp sượt qua má hắn, chỉ trong thoáng chốc trên mặt Lôi Hậu nhiều thêm một vệt đỏ.

Đọc
error: