ÁNH TRĂNG (HẠ)
Hòa Yến trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, nhân sinh này lại có lúc khó khăn đến vậy, khó đến mức một bước đi về phía trước cũng không thể nhấc nổi.
Đã lâu rồi nàng không nhìn thấy ánh trăng.
Từ sau khi mắt nàng không còn nhìn thấy, nàng sống một cách mơ mơ hồ hồ. Hứa Chi Hằng an ủi nàng, nói rằng sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi, Hòa Yến cũng cười mà đáp “được.” Nhưng dù có tỏ ra bình tĩnh đến đâu, trong lòng nàng vẫn là một mảnh mờ mịt và sợ hãi. Cả đời nàng đã đối mặt với rất nhiều khốn cảnh, đa phần những lúc đó chỉ dựa vào một hơi thở mà đứng dậy, tự nhủ với mình rằng chỉ cần vượt qua một bước này là được. Cứ thế, không biết tự bao giờ, khi ngoảnh đầu nhìn lại, nàng đã vượt qua biết bao chặng đường.
Chỉ có một bước hiện tại này, nàng không thể bước qua, cũng không biết phải bước thế nào.
Không còn là Phi Hồng tướng quân mà đã trở thành Hứa đại nãi nãi, Hòa Yến giờ đây cũng chỉ là một nữ tử bình thường. Một nữ tử bình thường đột nhiên bị mù hai mắt, tuy rằng phu quân vẫn đối xử tốt với nàng, nhưng sự tốt đẹp ấy tựa như trăng trong gương, hoa trong nước, đẹp nhưng hư ảo. Nàng không cảm nhận được.
Tối Thất Tịch, nàng ngồi trong phủ đến tận khuya cũng không đợi được Hứa Chi Hằng trở về. Vốn tưởng rằng hắn có việc trong triều, đến hôm sau mới biết, đêm qua hắn cùng Hạ Uyển Như đi dạo hội chùa. Nàng lần mò ngồi xuống bên cửa sổ, lặng lẽ nghe bọn thị nữ bên ngoài tán gẫu.
Đọc