Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 126

ÁNH TRĂNG (HẠ)

Hòa Yến trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng, nhân sinh này lại có lúc khó khăn đến vậy, khó đến mức một bước đi về phía trước cũng không thể nhấc nổi.

Đã lâu rồi nàng không nhìn thấy ánh trăng.

Từ sau khi mắt nàng không còn nhìn thấy, nàng sống một cách mơ mơ hồ hồ. Hứa Chi Hằng an ủi nàng, nói rằng sẽ ở bên cạnh nàng mãi mãi, Hòa Yến cũng cười mà đáp “được.” Nhưng dù có tỏ ra bình tĩnh đến đâu, trong lòng nàng vẫn là một mảnh mờ mịt và sợ hãi. Cả đời nàng đã đối mặt với rất nhiều khốn cảnh, đa phần những lúc đó chỉ dựa vào một hơi thở mà đứng dậy, tự nhủ với mình rằng chỉ cần vượt qua một bước này là được. Cứ thế, không biết tự bao giờ, khi ngoảnh đầu nhìn lại, nàng đã vượt qua biết bao chặng đường.

Chỉ có một bước hiện tại này, nàng không thể bước qua, cũng không biết phải bước thế nào.

Không còn là Phi Hồng tướng quân mà đã trở thành Hứa đại nãi nãi, Hòa Yến giờ đây cũng chỉ là một nữ tử bình thường. Một nữ tử bình thường đột nhiên bị mù hai mắt, tuy rằng phu quân vẫn đối xử tốt với nàng, nhưng sự tốt đẹp ấy tựa như trăng trong gương, hoa trong nước, đẹp nhưng hư ảo. Nàng không cảm nhận được.

Tối Thất Tịch, nàng ngồi trong phủ đến tận khuya cũng không đợi được Hứa Chi Hằng trở về. Vốn tưởng rằng hắn có việc trong triều, đến hôm sau mới biết, đêm qua hắn cùng Hạ Uyển Như đi dạo hội chùa. Nàng lần mò ngồi xuống bên cửa sổ, lặng lẽ nghe bọn thị nữ bên ngoài tán gẫu.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 125

ÁNH TRĂNG (THƯỢNG)

Trung thu năm Khánh Nguyên thứ sáu mươi hai là một trong những tiết Trung thu lạnh nhất của Đại Ngụy.

Từ sáng sớm trời đã đổ mưa không ngớt, mây đen vần vũ che kín bầu trời, có vẻ như sẽ mưa suốt cả ngày không ngơi nghỉ.

Dãy núi Liên Tuyết sừng sững với những đỉnh núi chập chùng, như đang tranh nhau vươn cao khoe vẻ kỳ vĩ. Vì mưa lớn, sương mù giăng phủ bốn bề, đường núi lầy lội vì thế càng trở nên khó đi hơn.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường núi quanh co.

Dù đường lên núi Liên Tuyết gập ghềnh khó đi, nơi này quanh năm vẫn tấp nập người đến viếng thăm, bởi trên núi có một ngôi chùa linh thiêng tên là chùa Ngọc Hoa. Hương khói ở chùa Ngọc Hoa lúc nào cũng thịnh vượng, tương truyền những ai đến đây bái Phật đều có thể cầu gì được nấy. Lời đồn có thể có phần khoa trương, nhưng chùa Ngọc Hoa tồn tại đến nay cũng đã hơn trăm năm, là một ngôi chùa cổ thực thụ. Các quan lại quyền quý ở Sóc Kinh mỗi khi đến dịp lễ tết đều sẽ đến đây tụng kinh cầu phúc, cầu cho người nhà an khang hòa thuận vui vẻ, vạn sự như ý.

Rèm xe ngựa bị vén lên, Tiêu gia đại thiếu phu nhân Bạch Dung Vi nhìn ra bên ngoài một chút, nhẹ giọng nói: “Sắp tới rồi, không đến một nén nhang nữa là sẽ đến chùa Ngọc Hoa.”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 124

ÔN NHU

Sau khi ăn cơm trưa xong, các binh sĩ đều tìm chỗ ấm áp để chợp mắt trong chốc lát.

Tiêu Giác đang ở Diễn Võ Trường nói chuyện với phó tổng binh, phân phó các hạng mục huấn luyện hàng ngày trong tháng tới. Lâm Song Hạc đi tới, từ xa đã huơ huơ quạt về phía trước, ý chỉ muốn nói chuyện riêng với hắn.

Tiêu Giác dặn dò xong liền đi về phía Lâm Song Hạc, vừa đi vừa không kiên nhẫn nói: “Không phải ngươi đã đến y quán hỗ trợ rồi sao?”

Lâm Song Hạc cả ngày nhàn rỗi, gần đây trời lạnh, Thẩm Mộ Tuyết dùng nồi lớn nấu thuốc giúp xua hàn giữ ấm rồi phân phát cho mọi người. Vì nhân lực không đủ nên Lâm Song Hạc đã xung phong đi giúp đỡ, nhưng hắn vốn là người xem trọng phong thái công tử, ngại binh sĩ Lương Châu Vệ không tắm rửa, lôi thôi lại có mùi lạ, nên chỉ giúp được hai ngày sau đó có đánh chết cũng không làm nữa.

“Ta vốn định đi, nhưng giữa đường gặp người. Có khách đến Lương Châu Vệ.” Hắn nói.

Tiêu Giác: “Là ai?”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 123

TIN VUI

Mùa đông năm nay ở Lương Châu Vệ rét buốt. Một tháng thì đã có hơn nửa tháng trời đổ tuyết lớn, hoặc dù không có tuyết lớn thì cũng hiếm khi thấy được ánh mặt trời.

Củi và than đều thiếu thốn, may là sau khi tân tri huyện Lương Châu nhậm chức đã chủ động lấy ra một ít than từ kho của huyện nha gửi đến cho Vệ Sở, tỏ lòng muốn giao hảo với Đô đốc Hữu quân. Vị tân tri huyện này tuổi còn trẻ, gia cảnh cũng không có chỗ dựa, dáng vẻ thư sinh, văn nhược yếu ớt, nhưng cách làm việc lại rất lão luyện chu đáo.

Lâm Song Hạc rất hài lòng với vị tri huyện mới đến này.

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua. Một năm cứ thế đã gần đến hồi kết, chẳng bao lâu nữa sẽ đến năm mới. Năm mới đến, một mùa xuân nữa lại đến. Các tân binh Lương Châu Vệ sẽ chính thức thoát khỏi mác “tân binh” và đón năm mới đầu tiên ở đây.

Trong phòng, Tiêu Giác đang nói chuyện với Xích Ô và Phi Nô. “Lại có thư từ thuộc địa của phiên vương gửi tới,” Xích Ô lấy ra phong thư từ trong ngực áo đưa cho Tiêu Giác: “Mỗi tháng một lá thư, đây là lá thứ hai.”

Việc Lôi Hậu bị bắt giam vào địa lao, ngoại trừ các giáo đầu, mấy người Xích Ô và Hòa Yến biết ra thì các tân binh Lương Châu Vệ đều không hề hay biết. Bọn họ chỉ nghĩ rằng Lôi Hậu đã làm đào binh trốn đi. Tiêu Giác ra lệnh cho Lôi Hậu tiếp tục thư từ qua lại với người tiếp ứng ở Tế Dương, giả vờ rằng bản thân đã trốn thoát khỏi Lương Châu Vệ và đang lẩn trốn khắp nơi tránh né truy binh, dò hỏi xem kế tiếp nên làm gì.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 122

TẾ DƯƠNG

Trên đường đi đến Diễn Võ Trường, Hòa Yễn vẫn còn nghĩ về những lời vừa rồi của Lâm Song Hạc.

Miếng hắc ngọc hình rắn trong tay lạnh như nước, cái lạnh vào mùa đông khiến đầu óc nàng thanh tỉnh thêm vài phần. Hôm qua sau khi uống say nàng đã cướp ngọc bội của Tiêu Giác, dám làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế, xem ra sau này thực sự không thể tùy tiện uống rượu nữa.

Hòa Yến vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào đã đến cạnh Diễn Võ Trường.

Trước mặt Tiêu Giác có một người đang đứng, mặc giáp đen của binh lính Nam Phủ Binh, cúi đầu không nói lời nào. Đợi khi đến gần hơn, nàng mới nghe thấy Tiêu Giác lạnh lùng nói: “Đây là trận mà ngươi lập?”

Người nọ hẳn là phó tổng binh của hắn, thủ lĩnh phụ trách thao luyện trận pháp cho Nam Phủ Binh, dáng vẻ cao lớn uy mãnh, nhưng ở trước mặt Tiêu Giác lại như một hài tử phạm sai, cúi đầu nói: “Thuộc hạ biết sai. Có lẽ do mọi người không thích ứng với mùa đông tuyết rơi ở Lương Châu……”

“Không thích ứng?” Tiêu nhị công tử liếc hắn một cái, hỏi lại: “Có phải cần ta dạy các ngươi làm sao để thích ứng không?”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 121

KHEN THƯỞNG

“Con học thuộc rồi, cha.”

Tiêu Giác nhìn nàng không thể tin nổi: “Cô gọi ta là gì?”

Hòa Yến nhìn hắn chăm chú, ánh mắt trong trẻo, nghiêm túc đọc: *“Mục đích của sự học rộng cốt làm sáng cái Đức sáng của mình, cốt khiến cho người ta tự đổi mới, cốt khiến cho người ta dừng ở chỗ chí thiện…… Thời xưa kẻ muốn làm sáng cái đức sáng của mình trong thiên hạ, thì trước hết phải trị được nước mình……. Từ thiên tử cho đến kẻ thường dân, tất cả đều phải lấy sự tu thân làm gốc. Gốc đã loạn mà ngọn lại yên trị, thì không thể có được.”

* Đoạn này ẻm đọc đoạn trích từ “Đại học chi đạo” mà ẻm đã không thuộc được khi còn đi học ở Hiền Xương Quán, đã chú thích ở chương 114 nhé ^^

Lâm Song Hạc ban đầu là ngây ngẩn cả người, sau đó dần phản ứng lại, chỉ vào Hòa Yến hỏi Tiêu Giác: “Hòa muội muội của ta… uống say rồi à?”

Hắn vừa dứt lời thì Hòa Yến bỗng nhiên lao tới, bổ nhào vào ngực Tiêu Giác, ôm lấy eo hắn, suýt chút nữa ép hắn lui về sau hai bước. Nàng vùi mặt vào ngực hắn cọ cọ, lắp bắp nói: “Cha, con thuộc rồi, con tiến bộ rồi!”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh- Chương 120

SAY RƯỢU

Khi Hòa Yến nói chuyện với Sở Tử Lan, nàng không nhận ra Tiêu Giác và Lâm Song Hạc đang đứng sau một gốc cây cách đó không xa.

Lâm Song Hạc nhìn một lúc, ngạc nhiên nói: “Xem ra Hòa muội muội có quen biết Sở Tử Lan? Vậy tại sao hôm qua khi ta hỏi nàng lại nói là không biết?”

“Ngươi đã hỏi qua nàng?”

“Đúng vậy, ta còn hỏi nàng, nếu ngươi và Sở Tử Lan có xung đột, nàng sẽ đứng về phía ai?” Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, cười nói: “Có muốn biết nàng đã trả lời thế nào không?”

Tiêu Giác: “Không muốn.”

“Ngươi sao lại thế này?” Lâm Song Hạc nói, “Ta nói cho ngươi biết, Hòa muội muội đã không chút suy nghĩ mà đáp rằng nàng không quen biết Sở Tử Lan, dĩ nhiên sẽ đứng ở phía ngươi. Nhưng mà,” hắn nhìn thoáng qua hai người đang nói chuyện ở đằng kia, nói tiếp, “nàng rõ ràng là có quen biết, tại sao lại nói là không biết?”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 119

BẰNG HỮU CŨ

Bên ngoài Vệ Sở có một đoàn người ngựa đang đứng.

Bên cạnh xe ngựa, gia nhân đang tất bật dỡ từng chiếc rương từ trên xe xuống. Tại đình nghỉ chân cạnh cổng Vệ Sở, có vài khách nhân đang ngồi uống trà.

Vừa bước qua cửa, đập vào mắt Tiêu Giác chính là Lương Bình đang cẩn thận rót trà cho khách.

“Sở Tứ công tử.” Người lên tiếng chào hỏi trước là Lâm Song Hạc. Hắn phe phẩy quạt xếp bước đến gần, nở nụ cười vui vẻ tựa như hắn mới chính là chủ nhân đang tiếp đón khách: “Không biết trà có hợp khẩu vị của công tử không?”

Sở Tử Lan đứng dậy, chắp tay với Tiêu Giác và Lâm Song Hạc: “Tiêu Đô đốc, Lâm công tử.” Hắn mỉm cười nói: “Trà Vân Vụ của Lương Châu Vệ vị trà thanh khiết, hậu vị lưu luyến, Đô đốc thật có lộc thưởng thức.”

Tiêu Giác tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Sở Tử Lan nhàn nhạt nói: “Chỉ là trà thô mà thôi, không cần khách khí.”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 118

SỞ TỬ LAN

Sau cuộc tập kích của Nhật Đạt Mộc Tử, trên dưới Lương Châu Vệ bận rộn cả một đoạn thời gian.

Sau khi chôn cất và lập bia cho các tân binh tử trận, còn phải ký danh vào sổ quân tịch, đợi ngày sau khi trở về Sóc Kinh sẽ phát tiền trợ cấp mai táng cho gia đình của các tân binh này. Các tân binh hy sinh đều là lính gác, đa phần đều rất trẻ. Bọn họ mới đến Lương Châu Vệ chưa đầy một năm đã ngã xuống, những đồng đội sớm chiều ở chung cũng suy sụp tinh thần một thời gian.

Tuy nhiên dù buồn bã thế nào cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đặc biệt sau sự việc lần này Lương Châu Vệ không còn an toàn như trước. Tiêu Giác ra lệnh cho Thẩm tổng giáo đầu huấn luyện bày trận mới. Một khi gặp phải kẻ địch, các tân binh phải học được cách bày cục bố trận mới có thể giết địch giành chiến thắng.

Tiêu Giác cũng không điều toàn bộ Nam Phủ Binh đến Lương Châu, khi từ Khánh Nam trở về hắn chỉ dẫn theo một vạn Nam Phủ Binh, còn Cửu Kỳ Doanh vẫn ở lại Khánh Nam, không đi theo. Hiện tại thành Lương Châu đã là tâm điểm chú mục, thật sự không thích hợp gây ra thêm náo động gì.

Nội dung huấn luyện hằng ngày của Nam Phủ Binh khác hẳn với Lương Châu Vệ, đúng như lời Tiêu Giác đã nói, thời gian và cường độ huấn luyện mỗi ngày của bọn họ gấp ba Lương Châu Vệ. Các tân binh Lương Châu mỗi khi nhìn thấy khí thế huấn lyện của Nam Phủ Binh đều không nhịn được cảm thán bội phục.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 117

THIẾU NIÊN (HẠ)

“Thần, cầu xin bệ hạ ân chuẩn, nguyện đích thân dẫn Nam Phủ Binh quay lại Minh Thủy, xuất chiến Nam Man.”

Ánh đèn khẽ lay động, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng mưa rơi xuống đất rào rạt.

Thiếu niên vẫn quỳ gối trước điện không hề ngẩng đầu dậy. Một lúc lâu sau, Văn Tuyên Đế chậm rãi nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

“Người Nam Man ức hiếp bá tánh Trung Nguyên ta, nay phụ thân đã tử trận, bầy sói chưa tan, thần nguyện kế thừa chí nguyện của phụ thân, tái chiến Nam Man, giành lại Minh Thủy.”

Văn Tuyên Đế không nói gì, nhưng Từ Kính Phủ lại lên tiếng trước, ông ta nói: “Tiêu nhị công tử, Quang Võ tướng quân đã mất, mặc dù lão thần hiểu được nỗi bi phẫn trong lòng ngươi lúc này, nhưng việc dẫn binh xuất chinh không phải chỉ là chuyện nói vài câu là được.”

Đọc
error: