Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 157

HỎA CÔNG

Phía thượng lưu kênh đào, cuộc chiến đang diễn ra ác liệt.

Tiêu Giác lệnh cho hai mươi tinh binh mang theo vuốt sắt lặn xuống đáy nước, đục thủng thuyền chiến của quân Ô Thác.

Thuyền chiến của Ô Thác có đến hàng nghìn chiếc, đục hết tất cả là điều không thể, hơn nữa dưới nước lại khó dùng sức. Mười người chia thành một tổ, chọn hai chiếc thuyền ở giữa mà đục mạnh. Nhờ vậy cả đội thuyền chiến của Ô Thác bị móc sắt nối liền nhau lập tức rối loạn, quân Ô Thác bận rộn chặt đứt móc sắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn con thuyền nhỏ của Hòa Yển thoát đi ngay trước mặt.

“Khốn kiếp!” Mã Khả giận dữ, giật lấy cung tên từ tay binh sĩ bên cạnh bắn thẳng về phía các binh sĩ dưới nước. Thế nhưng hai mươi người được chọn kia ai cũng là tay bơi cừ khôi, thân thủ linh hoạt, lập tức tránh được. Cứ thế, địch truy ta né, địch tiến ta lùi, ngược lại khiến đội hình của quân Ô Thác rối tung.

“Tiếp tục dùng thiết xoa!” Mã Khả mặt âm trầm ra lệnh, “Ta không tin bọn chúng có thể trốn dưới nước mãi được. Trước bắt lấy ả đàn bà đó!”

Nữ nhân giả làm Mục Hồng Cẩm đó đã khiến hắn nhục nhã nặng nề. Nam nhân Ô Thác coi trọng thể diện, hôm nay nếu không bắt được nữ nhân kia, đám thuộc hạ và tâm phúc của hắn nhất định sẽ âm thầm chế giễu. Dù có thắng trận, sau khi về đến Ô Thác chuyện này sợ là vẫn sẽ trở thành trò cười lan truyền khắp nơi.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 156

GIÓ ĐẾN

Trên sông, tiếng giết chóc vang trời, thuyền va vào nhau dữ dội.

Quân Ô Thác như bầy sói dữ, hung hãn bao vây quân Tế Dương. Bọn chúng đông người, trên thuyền lại có cung thủ chực sẵn, mũi tên như sao băng bay tới, khiến thuyền nhỏ của quân Ký Dương trong chớp mắt bị bắn thủng như cái sàng, không thể tiếp tục di chuyển. Quân Tế Dương rơi xuống nước tuy có thể bơi nhưng không thể phát huy hết sức lực khi ở trong nước. Người Ô Thác còn chuẩn bị nhiều thiết xoa, trông như những thanh đinh ba dài dân chài dùng để đâm cá, đầu nhọn được mài giũa sắc bén vô cùng. Bọn chúng nhắm vào binh lính Tế Dương rơi xuống nước mà đâm xuống—

Một vùng sông nước nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ.

Một binh sĩ trẻ của thành Tế Dương bị tên bắn từ thuyền Ô Thác ép nhảy xuống nước, mấy chục tên Ô Thác thấy vậy cười lớn, dùng thiết xoa trong tay đâm về phía cậu. Người Ô Thác trời sinh sức lớn, thiếu niên kia chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tránh né không kịp bị xiên trúng cánh tay, ngay sau đó hàng loạt thiết xoa từ bốn phương tám hướng đâm tới, đâm xuyên qua cơ thể cậu.

Thiết xoa được rút về rất nhanh, chỉ để lại vô số lỗ máu loang lổ trên người cậu. Cậu giãy giụa hai cái rồi chìm xuống, trên mặt nước chỉ còn lại vệt máu nổi lên không ngừng, chứng minh cậu từng tồn tại.

Phó tướng quay đầu lại, hét lên với thanh niên đang giao chiến ở trung tâm: “Đô đốc, không ổn rồi, quân địch quá đông!”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 155

NGƯỜI THƯƠNG CÁCH TRỞ NÚI SÔNG

Cỏ xuân xanh ngắt, điểm xuyết vài đóa hoa dại, ong bướm rối rít bay lượn, tiếng đàn du dương trong trẻo dần lan tỏa trên mặt nước.

Giữa cảnh đao kiếm hỗn loạn lại có người gảy đàn, thật sự khiến người khác chú ý. Bạch y kiếm khách lặng lẽ ngồi đó, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn tuôn trào, vẫn là khúc <> quen thuộc.

Thật ra ông biết đàn rất nhiều khúc, nhưng bao năm nay ông gảy nhiều nhất vẫn là khúc nhạc này. Trận pháp chung quanh đã được bố trí xong, ẩn trong tiếng đàn là khả năng mê hoặc lòng người. Khi quân Ô Thác tới đây sẽ bị trận pháp che mắt, khó mà tìm thấy lối vào. Ông có thể giúp nhóm người Thôi Việt Chi kéo dài thêm chút thời gian, chờ cơn gió đông muộn của trời cao.

Thuyền của quân Ô Thác dần áp sát vào bờ, binh sĩ trên thuyền ào ào đổ bộ, khí thế hung hãn. Liễu Bất Vong vẫn ngồi yên, như thể đang tọa thiền ở núi Tê Vân thuở trước, bình tâm tĩnh khí, không vội không hoảng. Vân Cơ đạo trưởng dù ngoài miệng không nói lời gì khen ngợi nhưng lại luôn phá lệ khoan dung với ông. Mọi người vẫn nói, trong bảy sư huynh đệ trên núi năm ấy, ông là người ưu tú nhất, ai nấy đều cười đùa rằng một ngày nào đó ông sẽ làm rạng danh sư môn.

Nhưng…… ông đã sớm bị trục xuất khỏi sư môn.

Tiếng đàn nơi tay đột nhiên khựng lại, dường như bị thứ gì quấy nhiễu, gảy lệch một nhịp, khiến Liễu Bất Vong hơi thất thần.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 154

KHÔNG CÓ GIÓ

Năm mươi người này ngay từ khi nhận lệnh của Thôi Việt Chi đã không nghĩ đến chuyện còn sống quay về. Lúc này nghe được những lời của Hòa Yến, tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Một lúc sau, có người lên tiếng: “Như vậy…… có được không?”

“Ta sẽ đi trước để hấp dẫn sự chú ý của quân Ô Thác,” Hòa Yến đáp, “nhưng thuyền của các ngươi phải bố trí theo sự sắp xếp của ta.” Thực ra nàng chưa bao giờ bày trận trên mặt nước, nhưng lúc này cũng không có thời gian để lo nhiều như vâỵ. Hòa Yến nhìn về chân trời ở phía xa, cuối chân trời đã nhen nhóm những tia sáng yếu ớt — trời sắp sáng rồi. Hôm nay liệu có gió không?

Trời cao liệu có đứng về phía bọn họ?

Nhưng bất luận thế nào đi nữa, chiến đấu — chính là số mệnh của họ.

“Nắm chặt đao trong tay các ngươi, đi theo ta.” Nàng nói.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh- Chương 153

ĐỊCH ĐẾN

Quẻ không thể thấy kết cục tức là vẫn chưa hoàn toàn không có đường sống. Về phần là ai đã dùng sức mình để thay đổi cục diện, Liễu Bất Vong hoàn toàn không biết được. Sư môn có luật, bói quẻ chỉ để hỏi việc, không được hỏi người. Chỉ vì một câu: “Nhân định thắng thiên.”

Không có người nào hoàn toàn bị thiên mệnh khống chế.

“Địa lợi thì chúng ta có,” Hòa Yến nhìn Liễu Bất Vong, nói, “Miệng hồ lô ở thành Tế Dương chính là lợi thế trời ban cho chúng ta. Binh sĩ Tế Dương lớn lên bên sông nước, đều giỏi bơi lặn. Về nhân lực thì hiện giờ mọi người đều đang cố gắng, nỗ lực tránh sai sót. Chỉ còn lại yếu tố thiên thời là khó lường.”

Nàng nhìn về phía Liễu Bất Vong nói: “Nếu hôm ấy gió đông nam thổi, tức là thiên ý đứng về phía ta; còn nếu gió tây bắc nổi lên, thì ngay cả trời đất cũng muốn đứng về phía bọn người Ô Thác.”

Hướng gió sẽ quyết định kế hỏa công có thể dùng hay không – mà hỏa công, là cách có phần thắng cao nhất hiện giờ.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 152

SINH CƠ TRONG TỬ CỤC

Việc dân chúng trong thành Tế Dương sơ tán và việc Tiêu Giác tiếp quản quân thành Tế Dương gần như diễn ra đồng thời.

Lệnh được đích thân vương nữ ban ra, dân chúng tất nhiên không không tuân theo. Dẫu có bao nhiêu nghi hoặc, bất mãn, nhưng khi nghe tin trong thành hỗn loạn, ai ai cũng vì an toàn của gia đình mà tạm thời rời đi. Chỉ có những người già yếu bệnh tật không thể đi xa là ở lại, họ vì nhiều lý do không thể di chuyển, cũng không muốn chịu cảnh vất vả dọc đường nên thà chết tại quê hương còn hơn.

Khó xử nhất chính là một số thế gia đại tộc trong thành Tế Dương, bọn họ vốn không hài lòng với Mục Hồng Cẩm trong những năm gần đây nên âm thầm sinh lòng phản loạn. Nhưng Mục Hồng Cẩm luôn hành sự mạnh mẽ quyết đoán, tuy là nữ nhi nhưng vẫn luôn thẳng tay trấn áp mọi tiếng phản đối. Tuy nhiên lần này nguy cơ giáng xuống thành Tế Dương quá đột ngột, Mục Hồng Cẩm rốt cuộc cũng không thể phân thân thế nên đã khiến các đại gia tộc kia bắt đầu ngo ngoe rục rịch, định nhân cơ hội này động tay động chân.

Mục Hồng Cẩm không thể rời khỏi thành Tế Dương. Một khi bà rời đi thì không chỉ là tạo cơ hội cho những kẻ chống đối ngấm ngầm, mà còn đồng nghĩa với việc bà từ bỏ tòa thành này, từ bỏ cả dân chúng trong thành. Là vương nữ của Tế Dương, đã hưởng sự yêu mến và kính trọng của bá tánh thì lúc này càng phải gánh vác trách nhiệm.

Một chiếc xe ngựa cải trang giản dị lặng lẽ rời khỏi vương phủ.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 151

NUỐI TIẾC

Mục Tiểu Lâu lại rúc vào lòng Mục Hồng Cẩm trò chuyện thêm một lúc rồi bị Đồng cô cô gọi đi. Thị nữ bên cạnh đỡ Mục Hồng Cẩm đứng dậy, đi vài bước tới trước bức tường có vẽ bích họa sặc sỡ.

Sảnh điện rộng lớn mà vắng vẻ, nơi duy nhất có chút náo nhiệt cũng chỉ có bức bích họa này.

Dòng người tấp nập nơi phố thị, ghe thuyền qua lại trên kênh đào, tất cả sự phồn hoa của thành Tế Dương đều được tái hiện trên đây. Gương mặt ai nấy đều vui mừng hân hoan, nét sinh động ấy, bà đã rất nhiều năm không còn thấy nữa.

Bởi vì từ sau khi ngồi lên vị trí vương nữ, nơi bà ở lâu nhất chính là vương phủ trống trải này.

Hôm nay Mục Tiểu Lâu sẽ được đưa ra khỏi thành, cái gọi là yến thọ của vương thúc chỉ là cái cớ, các phiên vương đã nhiều năm không lui tới lẫn nhau để tránh hoàng thượng sinh nghi, ai ở yên chỗ nấy, thiên hạ mới yên ổn. Nhưng nay người Ô Thác đang âm thầm lẩn khuất, gió mưa sắp kéo đến Tế Dương, bà thân là vương nữ không thể chạy trốn, phải ở lại thành cùng dân chúng còn lại sống chết có nhau — đó là khí phách của nhà họ Mục. Nhưng Mục Tiểu Lâu thì không thể ở lại, con bé là hy vọng cuối cùng của thành Tế Dương.

Nếu…… nếu như mọi chuyện đi đến bước tệ nhất, chỉ cần Tiểu Lâu còn sống, mọi thứ vẫn còn hy vọng.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 150

QUÂN THÀNH TẾ DƯƠNG

Sáng sớm hôm sau, Hòa Yến và Tiêu Giác dùng bữa từ sớm rồi cùng nhau đến thao trường của Tế Dương để xem xét tình hình binh lính trong thành. Lâm Song Hạc không đi cùng mà ở lại Thôi phủ nghỉ ngơi. Còn Liễu Bất Vong thì tiếp tục truy lùng tung tích đám người Ô Thác, ông cũng ra khỏi cửa cùng lúc với hai người Hòa Yến.

Trong thành Tế Dương có nhiều kênh rạch chằng chịt, thành được xây ven sông, dòng nước chia cắt nội thành bằng phẳng thành nhiều mảnh lớn nhỏ, vì vậy không dễ tìm được một bãi đất trống rộng. Thao trường được sửa sang lại ở nơi gần vương phủ, đơn giản là vì chỉ nơi đó mới có được khoảng đất đủ lớn.

Khi Hòa Yến và Tiêu Giác đến nơi gặp được Thôi Việt Chi. Thôi Việt Chi thấy hai người thì tươi cười chắp tay nói: “Tiêu Đô đốc.”

Dường như ông nhìn ra được Hòa Yến có chút ngạc nhiên, bèn vỗ vai Tiêu Giác mà cười nói: “Thật ra ngay ngày thứ hai các người đến Tế Dương thì ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Ngay cả tiểu thiếp của ta cũng nhìn ra được, ngài hoàn toàn không có nét gì giống người Thôi gia chúng ta, sao có thể là nhi tử của đại ca ta được? Sau đó sau khi đưa các người vào vương phủ, điện hạ lại thường xuyên triệu kiến, ta đoán ngài ấy đã biết thân phận của hai người từ trước. Điện hạ đã có tính toán, ta đây cũng chỉ đành giả ngốc, không tiện nói ra.”

Thôi Việt Chi này tuy vậy mà lại khá thông minh.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 149

QUÁ KHỨ CỦA SỞ CHIÊU

Khi Hòa Yến về đến phòng, đèn trong phòng vẫn còn sáng. Hai tiểu nha hoàn đang nằm trên chiếc giường nhỏ ở gian ngoài chơi thắt dây, thấy Hòa Yến liền vội vàng xuống giường hành lễ với nàng: “Phu nhân.”

Hòa Yến nhẹ giọng: “Không sao, hai muội ngủ đi, ta vào trong nghỉ một lát. Thiếu gia ngủ chưa?”

Thúy Kiều lắc đầu: “Thiếu gia vẫn đang đọc sách ạ.”

Hòa Yến gật đầu: “Ta biết rồi, các muội cũng nghỉ sớm đi.”

Nàng đẩy cửa bước vào gian trong, thấy Tiêu Giác đang ngồi trước bàn trong phòng, tay lật giở một cuộn trục dài. Hắn chỉ mặc trung y, lớp áo trong trắng như tuyết buông lơi trên vai, để lộ làn da trắng mịn như ngọc, xương quai xanh mảnh khảnh, thanh nhã như ánh trăng.

Hòa Yến khép cửa lại, đi đến bên cạnh hắn gọi một tiếng: “Đô đốc?”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 148

VỌNG NGUYỆT

Trên đường trở về, Hòa Yến cứ nhìn mãi giỏ hoa trong tay Sở Chiêu.

Giỏ hoa ấy trông thật đẹp, chủ sạp đã viết hai chữ “Tử Lan” vô cùng cẩn thận. Nét chữ vốn đã thanh thoát tao nhã, đặt bên trong giỏ hoa đầy hương sắc kia lại càng thêm hài hòa, tôn nhau thêm phần xinh đẹp.

“Sở huynh, sau khi về nhớ ăn sớm nhé.” Hòa Yến nói: “Bằng không với thời tiết ở Tế Dương chắc sẽ tan chảy rất nhanh.” Nàng cũng mua một con kỳ lân, sớm đã ăn xong từ lâu. “Ta đã nếm thử rồi, vị cũng khá ngon, không quá ngọt.”

Sở Chiêu mỉm cười dịu dàng: “Đa tạ A Hòa, sau khi về ta sẽ cẩn thận.”

Hòa Yến lúc này mới yên tâm.

Sau khi mua xong tranh đường, hai người men theo bờ sông quay về, khi không còn chuyện gì để nói, Hòa Yến lại hỏi đến Hứa Chi Hằng.

Đọc
error: