Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 87
LẠI LÀ THẾ THÂN
Ngày thứ hai sau Trung Thu là một ngày mưa. Khi Hòa Yến thức dậy những người khác vẫn còn đang nằm ngủ ngon lành, có lẽ do say rượu đêm qua còn chưa tỉnh. Tuy nhiên bên ngoài đã vang lên tiếng hiệu lệnh chạy bộ, mặc dù là ngày mưa cũng phải thao luyện. Nàng liền lập tức ngồi dậy, lần lượt đánh thức mọi người trong phòng.
“Đầu đệ choáng quá,” Tiểu Mạch còn nhỏ tuổi, chịu không nổi cảm giác say rượu đến mức này, cảm thấy vẫn còn mệt mỏi, “A Hòa ca, huynh đang làm gì thế?”
Hòa Yến đưa túi nước cho cậu: “Nhanh uống vài ngụm đi rồi rửa mặt, đến giờ chạy bộ rồi.”
Tiểu Mạch nhận lấy túi nước uống ừng ực từng ngụm lớn, Hồng Sơn thấy thế cười nói: “Tiểu Mạch, đệ và ca ca của đệ phải luyện thêm nhiều, chút tửu lượng thế này làm sao mà được? Còn không bằng A Hòa ca của đệ.”
Tiểu Mạch nhìn sang Hòa Yến hỏi: “A Hòa ca, tửu lượng của huynh tốt như vậy à?”
“Cũng tàm tạm thôi.” Hòa Yến đáp qua loa. Nàng hiện tại không cảm thấy đau đầu, ngược lại còn thần thanh khí sảng, chỉ là đã quên mất rốt cuộc mình về phòng lúc nào. Chỉ nhớ rằng mình ngồi trước đống lửa uống rượu với Hoàng Hùng, uống nhiều hơn vài chén, hình như còn mở cả vò Thập Bát Tiên……Đúng rồi, Thập Bát Tiên đâu?
“Vò rượu mà Tiêu Đô đốc thưởng sao không thấy đâu?” Hồng Sơn cũng nhớ tới, “Đó là đồ tốt đừng để mất.”
“Có thể ở chỗ Vương Bá.” Hòa Yến đáp. Nàng cẩn thận nhớ đi nhớ lại, nhưng thực sự không nhớ nổi ra chuyện gì.
Trước đây khi uống rượu nàng được xưng là ngàn ly không say, nhưng thật ra không phải là thật sự ngàn ly không say. Uống nhiều thì vẫn sẽ say, tuy nhiên Hòa Yến khi say lại không giống như người khác. Khi say trên mặt nàng không hề có chút biểu hiện nào, nhìn vào trông rất tỉnh táo. Trước kia khi ở trong quân, có một lần nàng uống say đã ngồi ở trong trướng bàn luận binh pháp với quân sư cả một đêm. Sáng hôm sau quân sư còn khen ngợi Hòa Yến quả là anh hùng hảo hán, thế gian hiếm thấy, thế nhưng thật ra là Hòa Yến hoàn toàn không hề nhớ đêm qua mình đã làm gì.
Dù có say, người khác cũng không nhận ra. Nàng không bước đi loạng choạng, cũng không nói chuyện lung tung. Thế nên chắc hẳn nàng không bị người khác nhìn thấy làm chuyện gì mất mặt, nhưng rốt cuộc tối qua nàng đã làm gì?
Nghĩ mãi cũng không ra, nàng đành nhanh chóng theo mọi người rửa mặt, sửa soạn rồi ra ngoài nhận bánh khô để chạy buổi sáng.
Sau cơn mưa, mặt đất ướt sũng, không thể chạy quá nhanh tránh bị trượt chân. Hòa Yến vừa chạy vừa cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, nàng theo tầm mắt nhìn lại thì thấy tổng giáo đầu Thẩm Hãn đang đứng ở cuối đường nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, vẻ mặt phức tạp.
Thấy Hòa Yến nhìn lại, Thẩm Hãn liền dời đi ánh mắt. Thật kỳ quái, nàng cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt của người khác, bộ dáng này của Thẩm Hãn như thể đang suy xét, đánh giá gì đó. Nàng lại nhìn về phía Thẩm Hãn một lần nữa thì thấy ông đã rời đi.
Có lẽ vì ánh mắt Hòa Yến nhìn Thẩm Hãn quá mức rõ ràng, một tân binh đang chạy bên cạnh nói: “Tổng giáo đầu nghiêm khắc như thế nhưng đối xử với ngươi lại khá tốt. Hai người có quan hệ gì mà ngài ấy lại chiếu cố ngươi như vậy?”
“Chiếu cố ta?” Hòa Yến khó hiểu: “Sao ta lại không biết có chuyện này?”
Nếu Thẩm Hãn thật sự chiếu cố nàng thì cũng đã không điều Lôi Hậu đến Tiên Phong Doanh.
“Tối qua khi chúng ta quay về đã thấy Thẩm tổng giáo đầu tự mình cõng ngươi về phòng.” Tân binh đó có vẻ có chút bất mãn, “Ngươi cũng quá vong ân phụ nghĩa rồi, nếu đổi lại là ta, Thẩm giáo đầu chắc chắn sẽ không chu đáo như thế.”
Hòa Yến sửng sốt.
Nàng hỏi: “Tối hôm qua ngươi nhìn thấy Thẩm tổng giáo đầu cõng ta về?”
“Đúng vậy,” tân binh nhìn nàng kỳ quái: “Ngươi không nhớ? Cũng có thể ngươi không nhớ vì lúc đó ngươi đã say mèm.” Vừa dứt lời vì đồng đội ở phía trước giục hắn mau đuổi kịp nên hắn cũng không để ý đến nét mặt của Hòa Yến, vội chạy thẳng về phía trước.
Hòa Yến một mình tụt lại phía sau, trong lòng khó nén được ngạc nhiên. Nàng uống say? Thẩm Hãn thực sự cõng nàng về?
Chuyện này là sao đây. Sáng nay nàng đã hỏi mấy người Hồng Sơn, bọn họ đều sớm uống say, phải nhờ các tân binh trong phòng kéo về. Khi Hòa Yến về thì không có ai tỉnh nên cũng không biết nàng về lúc nào, về như thế nào.
Hòa Yến không nghĩ Thẩm Hãn là một người sẽ săn sóc người khác.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, mãi cho đến lúc chạy xong buổi chạy bộ buổi sáng cũng chưa thể hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nàng quyết định chờ sau khi chạy xong, trước khi bắt đầu thao luyện, nàng sẽ đi tìm mấy người Hoàng Hùng. Có lẽ Hoàng Hùng sẽ biết, nếu Hoàng Hùng cũng không biết nàng sẽ trực tiếp đi hỏi Thẩm Hãn.
Chờ sau khi buổi chạy sáng kết thúc, khi mọi người vội vã chạy đến những lều cỏ hoặc dưới các tấm bạt để tránh mưa và uống nước, Trình Lí Tố xuất hiện.
Thiếu niên cầm một chiếc ô giấy dầu, trên ô còn vẽ vài con *cẩm lý đỏ trắng, trông rất thú vị. Hắn không thấy Hòa Yến nên đi hỏi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy người dưới một gian lều cỏ.
*cẩm lý (锦鲤): ở Việt Nam còn gọi là cá koi, là một loại cá chép thường đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản (Wikipedia)
“Hòa đại ca!” hắn hô to.
Hòa Yến không ngờ Trình Lí Tố lại tới tìm nàng, liền đứng dậy đi về phía hắn, ngạc nhiên hỏi: “Mưa lớn thế này sao ngươi không ở trong phòng mà lại ra đây?”
“Đây không phải là chỗ để nói chuyện.” Trình Lí Tố kéo nàng vào dưới ô, tìm nửa ngày mới tìm được mái che cột cờ ở phía sau Diễn Võ Trường để dừng chân, hắn nhìn Hòa Yến nói: “Hôm qua ta uống say, sáng nay nghe cữu cữu nói chuyện với Phi Nô đại ca mới biết được đêm qua huynh đi tìm cữu cữu của ta.”
“Ta đi tìm cữu cữu của ngươi?” Hòa Yến kinh hãi.
“Không sai.”
Hòa Yến không thể tin được, nàng vậy mà lại đi tìm Tiêu Giác? Hiện giờ nàng đối với Tiêu Giác rất bất mãn về chuyện Tiên Phong Doanh. Nếu tìm Tiêu Giác tất nhiên sẽ không phải để hàn huyên uống trà, vậy thì……
“Ta đi tìm cữu cữu của ngươi, là đi làm gì?” Hòa Yến chậm rãi hỏi.
Trình Lí Tố muốn nói lại thôi: “Tối qua, huynh, có thể là đã say rồi…”
Hòa Yến: “……”
Nàng vận hết sức cố nở một nụ cười như bình thường nói: “Ngươi cứ nói, không sao cả.”
“Huynh tìm cữu cữu ta đánh một trận, còn ép hỏng đàn của cữu ấy.” Trình Lí Tố thành thật đáp.
Hòa Yến nhắm mắt lại.
“Ai thắng?” Nàng hỏi.
Trình Lí Tố không ngờ tới lúc này mà Hòa Yến vẫn quan tâm đến kết quả, hắn gãi đầu nói: “Hẳn là cữu cữu ta, nghe nói cữu cữu đã bảo Thẩm giáo đầu đưa huynh về.”
Hòa Yến: “……” Được rồi, nàng thừa dịp say rượu thật sự đã đi tìm Tiêu Giác đánh một trận, còn thua, đây chẳng phải là khiến Tiêu Giác càng không có hảo cảm với nàng sao, con đường vào Cửu Kỳ Doanh lại xa hơn một bước.
Hòa Yến chợt cảm thấy nản lòng thoái chí, nàng nghĩ việc vào Cửu Kỳ Doanh tiếp cận Tiêu Giác hẳn là không còn khả năng rồi. Không bằng đổi sang tìm đường khác, hay là giống như trước đây từ từ thăng quan tiến chức , tuy rằng có chậm một chút……Chỉ là không biết khi nàng đủ trưởng thành để có thể tiếp cận Hòa Như Phi thì hắn đã lên đến chức quan mấy phẩm rồi?
Trình Lí Tố nhìn nàng đầy đồng tình, cố gắng an ủi: “Hòa đại ca, huynh cũng đừng nản lòng. Cữu cữu của ta……cữu cữu của ta thật ra cũng không phải là người tính toán chi li như thế. Ta tới là muốn nói với huynh mấy ngày này tốt nhất đừng lắc lư trước mặt cữu cữu, tránh làm cữu ấy tức giận. Cây đàn Vãn Hương đó rất quý, cữu cữu không bắt huynh đền là đã nương tay lắm rồi.”
“Ta cũng đền không nổi.” Hòa Yến uể oải đáp.
“Huynh xem, chuyện cũng chưa phải đến mức quá tệ.” Trình Lí Tố lại nói thêm một câu, “Huynh đừng quá đau khổ, ta sẽ giúp huynh nói tốt vài lời trước mặt cữu cữu!”
Hòa Yến ỉu xìu đáp: “Vậy đa ta ngươi.”
Trình Lí Tố nói xong liền rời đi, Hòa Yến nhìn theo bóng dáng của mấy con cẩm lý đỏ trắng thấp thoáng xa dần trong màn mưa, chỉ cảm thấy cảm giác bất lực trào dâng trong lòng. Trước đây các huynh đệ dưới trướng hay nói uống rượu hỏng việc, nàng chưa bao giờ cho là thật , bây giờ xem ra đúng là không sai. Lần này tới Lương Châu chỉ mới say một lần liền chọc vào tổ ong.
Thẩm Hãn vì sao phải đích thân cõng nàng về phòng? Hẳn là vì ông ấy đã chứng kiến một màn hỗn loạn đêm qua, biết được ngày sau nàng sẽ không có khả năng được Tiêu Giác coi trọng, con đường làm quan vô vọng, cảm thấy tội nghiệp nàng nên mới làm như thế.
Hòa Yến nghĩ thầm, hay là, tìm một cơ hội đi tìm Tiêu Giác chịu đòn nhận tội, thành khẩn tạ lỗi, biết đâu còn có thể cứu vãn được một chút?
……
Lúc này, trong phòng của Hữu quân Đô đốc trong Lương Châu Vệ Sở, Tiêu Giác đang ngồi trước bàn, nhìn tấm thiệp trong tay.
Thiệp là do tri huyện Lương Châu Tôn Tường Phúc gửi đến, nói rằng vài ngày nữa, quan Ngự sử giám sát đến từ kinh thành, Viên Bảo Trấn, sẽ đến Lương Châu. Tri huyện sẽ mở tiệc trong phủ, ngoài ra, thiệp còn mời cả cháu trai của Tiêu Giác, Trình Lí Tố.
Phi Nô đứng phía sau Tiêu Giác nói: “Thiếu gia, dẫn theo Trình công tử vào thành không tiện, đây có thể là Hồng Môn Yến, sợ là có nguy hiểm.”
*Hồng Môn Yến (鸿门宴: chỉ bữa tiệc nguy hiểm ngầm chứa âm mưu sát hại thực khách. Thuật ngữ này xuất phát từ sự kiện lịch sử trong chiến tranh Hán – Sở năm 206 TCN (Wikipedia)
“Viên Bảo Trấn và Từ Kính Phủ có âm thầm qua lại, sớm đã là người của họ Từ.” Tiêu Giác thưởng thức tầm thiệp trong tay, nhìn về phía cây quế ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Lần này vốn là nhắm vào ta, tuy nhiên ta cũng muốn biết Từ Kính Phủ đã xếp những quân cờ nào vào Lương Châu.”
“Ý của thiếu gia là?” Phi Nô chần chờ hỏi.
“Viên Bảo Trấn là người của Từ Kính Phủ, Tôn Tường Phúc chưa chắc là không phải.” Tiêu Giác nhếch môi nói: “Tri huyện Lương Châu, đã sớm nên đổi rồi.”
“Thiếu gia dự định đi dự tiệc, thuộc hạ muốn đi theo nhưng Trình công tử ở Vệ Sở cần người bảo vệ, nếu có người mưu đồ gây rối……” Hắn không nói hết câu, ý chỉ chính là Hòa Yến. Hiện giờ ở Lương Châu Vệ người có thân phận không rõ lại cực kỳ nguy hiểm chỉ có mỗi Hòa Yến.
“Huống hồ Trình công tử thập phần tin tưởng Hòa Yến, nếu thiếu gia không có ở đây……” Nếu Trình Lí Tố nghe lời Hòa Yến và bị Hòa Yến lừa, hoặc thậm chí bị Hòa Yến tính kế, thì sẽ là mất nhiều hơn được.
“Loan Ảnh khi nào đến Lương Châu?” Tiêu Giác hỏi.
“Loan Ảnh hiện tại vẫn đang ở Lâu Quận,” Phi Nô đáp, hắn lại nhìn về phía Tiêu Giác, “Thiếu gia, chi bằng từ chối thiệp này?”
“Không được,” Tiêu Giác rũ mắt, “Bữa tiệc này, không thể không đi.”
……
Khi Trình Lí Tố trở về phòng, hắn thấy Tiêu Giác đang ngồi trước bàn đọc sách, quyển sách đó là hắn đã lén bỏ tiền ra mua từ tay giáo đầu, toàn là những câu chuyện thoại bản lung tung nhảm nhí, hắn trợn to mắt hoảng sợ, không nói không rằng xông lên hô to: “Cữu cữu!”
Tiêu Giác vốn đang tùy tay lật sách, nghe vậy liền giật mình, tay run lên, nhìn về phía hắn, nhíu mày hỏi: “Gào cái gì?”
“Ta……Ta sai rồi!” Trình Lí Tố lí nhí nói.
“Sai ở chỗ nào?” Tiêu Giác bình tĩnh nhìn hắn.
Hình như không có tức giận? Trình Lí Tố ngạc nhiên, Tiêu Giác vậy mà lại không mắng hắn không chăm chỉ luyện chữ mà lại xem mấy quyển thoại bản lung tung này, hắn đoán chừng tâm trạng của Tiêu Giác hôm nay không tệ, liền khẽ tiến lên một bước, “Ta không có sai, ta là thay đại ca nhận lỗi với cữu cữu, nghe nói đêm qua đại ca đến tìm cữu cữu đánh nhau……à không, là luận bàn, cữu cữu, người không tức giận chứ?”
Nhớ đến tối qua tên nào đó nổi điên còn ép hỏng đàn Vãn Hương của hắn, hai mắt Tiêu Giác tối lại, nhưng giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: “Không có”
“Không giận thì tốt quá! Cữu cữu người vẫn luôn rộng lượng như vậy!” Trình Lí Tố vội vàng vuốt mông ngựa.
Tiêu Giác liếc nhìn hắn một cái, từ trong ngực áo lấy ra một tấm thiệp ném vào mặt hắn, “Tự mình xem đi.”
“Đây là cái gì?” Trình Lí Tố vừa hỏi vừa nhặt lên xem, “Đây không phải là thiệp sao? Có người gửi thiệp cho cữu cữu à, trong này còn có cả tên của ta. Là đi thành Lương Châu? Thật tốt quá! Cả ngày ở Vệ Sở ta đều sắp mọc nấm rồi. Để ta xem, Ngự sử giám sát Viên Bảo Trấn…… Sao cái tên này có chút quen tai?” Hắn hồ nghi nhìn về phía Tiêu Giác: “Cữu cữu, Viên Bảo Trấn là ai?”
“Không nhớ à?” Tiêu Giác cong cong khóe môi, nhắc nhở hắn, “Hôn sự của ngươi và Tống đại tiểu thư chính là do vị Viên đại nhân này kiến nghị với phụ thân ngươi. Tống Từ từng là cấp trên của Viên đại nhân.”
“Tống, Tống gia?” Tay cầm thiệp của Trình Lí Tố khẽ buông ra, thiệp rơi xuống bên chân nhưng hắn dường như không nhìn thấy, chỉ ngơ ngác nhìn Tiêu Giác: “Tống gia vì sao lại đến Lương Châu?”
“Không phải Tống gia,” Tiêu Giác nhàn nhạt đáp: “Là Viên Bảo Trấn.”
“Không phải cũng đều như nhau……” Trình Lí Tố lẩm bẩm nói: “Bọn họ tới Lương Châu, lại cố ý mời ta đến dự tiệc, không phải chính là muốn bắt ta về Sóc Kinh sao. Ta không muốn cưới nàng ấy……Ta không muốn thành thân……” Hắn đột nhiên như lấy lại tinh thần, vội vàng bắt lấy tay áo Tiêu Giác: “Cữu cữu, người không thể trơ mắt nhìn cháu ngoại ruột của cữu nhảy vào hố lửa được!”
“Có liên quan gì đến ta?” Tiêu Giác rút tay áo ra khỏi tay hắn, thản nhiên lật sách.
“Liên quan với cữu rất lớn!” Trình Lí Tố vòng qua bàn đi đến bên cạnh Tiêu Giác, “Cữu cữu, người biết là ta không thích Tống đại tiểu thư! Nếu phải thành thân với nàng ấy, ta thà chết còn hơn, ngày thành thân hôm đó ta sẽ treo cổ! Cữu cữu người sẽ không thấy chết mà không cứu chứ!”
Tiêu Giác ngừng động tác trong tay, hờ hững nhìn về phía hắn, rút ra trường kiếm bên hông đặt lên bàn.
Trình Lý Tố lắp bắp, “Đây… đây là làm gì?”
“Bây giờ ngươi có thể tự sát, xem ta có thấy chết mà không cứu không.”
Trình Lí Tố trừng mắt nhìn thanh kiếm, vẻ mặt đưa đám nói, “Cữu cữu, ta thật sự không muốn về Sóc Kinh, ta đã ở bên cạnh cữu cữu cũng nửa năm rồi, đã quen với ngày tháng ở Lương Châu Vệ, ta thật sự không thể không có cữu cữu.” Hắn ôm lấy chân Tiêu Giác gào khóc.
Tiêu Giác xoa xoa trán, dường như không thể chịu được nữa, nói: “Đứng lên.”
Trình Lí Tố không nhúc nhích.
“Ta nói lại lần nữa, đứng lên.”
Trình Lí Tố vẫn ôm chặt lấy chân Tiêu Giác, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Trừ phi cữu cữu đồng ý với ta sẽ không giao ta cho Tống gia.”
“Không phải ngươi đã chán ngấy Vệ Sở, muốn đi thành Lương Châu sao?”
“Hiện tại ta không muốn nữa!”
Giọng nói của thanh niên nhàn nhạt, “Đó là Ngự sử giám sát Viên Bảo Trấn.”
“Nhưng cữu cữu là Phong Vân tướng quân Tiêu Hoài Cẩn đấy!”
“Viên Bảo Trấn đã gặp qua ngươi, biết ngươi ở Lương Châu mà lại tránh không gặp hắn, hắn cáo trạng với Tống gia nói ngươi lạnh nhạt với họ thì sao?”
Trình Lí Tố lập tức đáp, “Hắn làm sao có thể gặp qua ta? Ta chưa bao giờ gặp mặt hắn, ta như thế này cha mẹ ta còn giấu không kịp. Nếu thật sự từng gặp thì hắn nhất định đã không đề cử ta với Tống đại nhân, ta và Tống đại tiểu thư, vừa nhìn liền biết hoàn toàn không xứng đôi.”
“Vậy ư,” ánh mắt Tiêu Giác khẽ động, nhìn thiếu niên đang bi phẫn, “Đi là nhất định phải đi, nếu hắn chưa từng gặp ngươi, vậy thì cũng không phải không có cách.”
Trình Lí Tố trừng to hai mắt.
“Tìm một người thay thế ngươi, đi dự tiệc.”
Trình Lí Tố ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hiểu được, hắn liền buông chân Tiêu Giác không gào khóc nữa, đứng phắt dậy vỗ tay, “Tuyệt! Lời của cữu cữu cực kỳ đúng, dù sao hắn cũng chưa từng thấy ta, tùy tiện tìm một người thay thế là được”
“Ngươi có người để chọn chưa?”
Trình Lí Tố nhìn hắn, “Ta……”
“Trong Lương Châu Vệ Sở hình như không có thiếu niên nào trạc tuổi, dáng người tương tự ngươi.” Tiêu Giác nói: “Nếu khác biệt quá mức, sẽ bị phát hiện.”
Trong toàn bộ binh doanh của Lương Châu Vệ Sở, phần lớn đều là các hán tử cao lớn thô kệch, có một ít thiếu niên thì cũng là dáng người rắn chắc, ngăm đen. Trình Lí Tố là tiểu thiếu gia tới từ Sóc Kinh, được nuôi dưỡng trong nhung lụa, da thịt non mịn, vừa nhìn liền thấy khác xa các tân binh trong binh doanh.
“Nếu tìm không được thì ngươi tự mình đi thôi.” Tiêu Giác thản nhiên nói.
“Ai nói là tìm không được!” Trình Lí Tố nóng nảy, lúc này trong lòng lại chợt lóe lên một cái tên, “Đại ca của ta, đại ca của ta và ta trông không khác biệt là mấy!”
Tiêu Giác nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Hòa Yến?”
“Không sai, chính là đại ca của ta. Đại ca ta và ta tuổi tác xấp xỉ, dáng người cũng tương tự, hơn nữa người lại thông minh, nhất định có thể tùy cơ ứng biến, đối phó được Viên Bảo Trấn. Viên Bảo Trấn có thể đưa ta đi, nhưng chưa chắc có thể đưa được đại ca ta đi.”
Trình Lí Tố đối với Hòa Yến thập phần tin tưởng, trong mắt hắn, Hòa Yến là người duy nhất ngoài cữu cữu của hắn ra không gì là không làm được. Việc mà người khác không làm được, Hòa Yến nhất định có thể làm được.
Thấy Tiêu Giác không nói gì, trong lòng Trình Lí Tố căng thẳng, nghĩ rằng đêm qua Hòa Yến mới đến tìm Tiêu Giác đánh nhau, lúc này Tiêu Giác nhất định còn bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo, chưa chắc muốn nhìn thấy Hòa Yến. Hắn đang suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể khiến Tiêu Giác đồng ý thì lại thấy vị cữu cữu trẻ tuổi của hắn khép lại quyển sách trong tay, nhàn nhạt nói: “Được.”
Một bụng lời khuyên giải của Trình Lí Tố đều nghẹn lại trong cổ họng, chỉ kịp phát ra một tiếng: “A?”
Tiêu Giác nhìn về phía hắn, “Nếu ngươi có thể thuyết phục được đại ca ngươi thì cứ để hắn thay ngươi đi.”
……
Sau khi buổi thao luyện buổi chiều kết thúc, Hòa Yến ngồi ở bên ngoài Diễn Võ Trường nghỉ ngơi thì mấy người Hoàng Hùng tìm tới. Họ cũng không nói gì khác, chỉ là trước tiên chia cho Hòa Yến một thỏi bạc trong số bạc mà Thẩm Hãn đưa tới tối qua, sau đó hỏi Hòa Yến vò Thập Bát Tiên đâu.
“Ta nhớ ngươi là người cuối cùng mang nó đi,” Hoàng Hùng hỏi, “Hôm nay ta đi tìm vài hũ rượu không, các huynh đệ mỗi người chia một chút, ngươi thấy thế nào?”
“Ta thấy rất tốt,” Hòa Yến nói, “Chỉ là có thể phải đợi đến lần cướp cờ tiếp theo có phần thưởng lại nói tiếp.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Vương Bá có chút không kiên nhẫn, sau đó chợt hiểu ra cái gì, nhìn về phía Hòa Yến: “Ngươi, ngươi không phải là……uống hết rồi chứ.”
Đối diện với ánh mắt sáng quắc của mọi người, Hòa Yến gật đầu nói: “Thật xin lỗi, ta không cẩn thận uống hết rồi.”
“Hòa Yến!” Vương Bá cao giọng hô: “Ngươi thật quá đáng! Đó là phần thưởng chung của chúng ta, ngươi lại một mình uống hết, sơn phỉ cũng không bá đạo như ngươi!” Hắn xắn tay áo, định đánh Hòa Yến, nhưng xắn được một nửa lại nhớ ra người trước mặt này mình đánh không lại, động thủ cũng không được, không động thủ cũng không xong, trong lúc nhất thời phi thường lúng túng.
Giang Giao và Thạch Đầu thật ra không cảm thấy có gì nghiêm trọng, hai người bọn họ cũng không mê rượu, đối với rượu không cảm thấy quá hứng thú nên cũng không nói gì. Hoàng Hùng tuy không kích động như Vương Bá nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập trách móc.
Nếu là ngày thường Hòa Yến chắc chắn sẽ cảm thấy rất có lỗi về hành động của mình, tuy nhiên mấy ngày liên tiếp nhận tin dữ khiến nàng trở nên chết lặng, thực sự không còn sức để ứng phó tâm tư của mấy người trước mắt, nàng chỉ ngồi im tại chỗ, không hé một lời.
Thấy nàng không nói năng gì, bộ dáng ũ rũ cụp đuôi, mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ lần này không vào được Tiên Phong Doanh quả thật là một đả kích lớn với Hòa Yến, đêm qua mượn rượu giải sầu mà hôm nay vẫn còn suy sụp như vậy. Nhưng nghĩ lại, sầu này của hắn giải cũng thật tốn kém, người khác chỉ nỡ uống rượu vàng giá vài quan tiền, hắn lại nốc hết vò rượu mấy trăm lượng bạc, vậy mà vẫn chưa giải hết sầu, nỗi sầu này phải tốn bao nhiêu bạc đây chứ.
Đang lúc mọi người không biết phải làm thế nào cho phải thì có thanh âm của ai đột nhiên vang lên đánh vỡ trầm mặc.
“Hòa đại ca……Hòa đại ca, thì ra huynh ở đây!” Trình Lí Tố thở hổn hển chạy đến, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hẳn là chạy một đường đến đây.
Trong ngày hôm nay đây là lần thứ hai Hòa Yến gặp hắn rồi. Nhưng vừa nhìn thấy hắn nàng lại nhớ tới chuyện tối qua mình đắc tội Tiêu Giác, lập tức cảm thấy đau đầu. Hòa Yến ngẩng đầu, ủ rũ hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta tới tìm huynh là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.” Trình Lí Tố nhìn nhìn mọi người chung quanh, kéo Hòa Yến nói: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, Hòa đại ca, đi theo ta.”
Hắn là cháu của Tiêu Giác, người khác tự nhiên không dám nói gì, nên dù cho còn có món nợ Thập Bát Tiên chưa tính, cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Trình Lí Tố lôi Hòa Yến đi, bản thân ở lại mắt to trừng mắt nhỏ.
Hòa Yến bị Trình Lí Tố kéo chạy một mạch đến nơi ở của hắn. Khi đến nơi Hòa Yến liền không muốn vào trong, vì cách vách phòng Trình Lí Tố chính là phòng của Tiêu Giác. Nếu đi vào mà lỡ gặp phải, bốn mắt nhìn nhau chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao.
Trình Lí Tố cuối cùng cũng thông minh một lần, thấy Hòa Yến lộ vẻ khó xử, đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích, liền tri kỷ nói: “Huynh yên tâm, cữu cữu của ta đã đi ra ngoài, ở đây không có ai!”
Hòa Yến nghe vậy mới cùng hắn đi vào.
Vừa vào trong Trình Lí Tố liền nhìn quanh một lượt, sau đó đóng chặt cửa sổ, trông như thể đang chuẩn bị thương lượng chuyện giết người phóng hỏa. Hòa Yến thấy hắn như vậy nhất thời không có lời gì để nói.
“Ngươi tới tìm ta không phải lại muốn nói chuyện cữu cữu ngươi đó chứ.” Hòa Yến lên tiếng trước, “Trình đệ, đa tạ sự quan tâm của ngươi, nhưng lúc này ta thật sự không muốn nghe tin tức gì liên quan đến ngài ấy.” Xin hãy chừa cho nàng chút thể diện đi.
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy có ai đó đặt tay lên vai mình. Trình Lí Tố xoay người nàng lại, cầm lấy hai tay nàng, nắm chặt, ép vào trước ngực mình.
Hòa Yến suýt chút nữa theo bản năng cho tên này một quyền bay xa.
Nàng kiềm chế sự thôi thúc muốn đánh người, tuy rằng nàng chung đụng với nam tử nhiều nhưng đa phần là kề vai sát cánh, mười ngón đan vào nhau thế này cảm thấy thật kỳ cục.
Tuy nhiên tiểu thiếu niên trước mắt lại có vẻ mặt trong sáng, hoàn toàn không cảm giác được hành động của mình có thể gây hiểu lầm. Trong mắt hắn hai người nam nhân cũng chẳng có gì phải kiêng dè.
“Đại ca, cầu huynh cứu tiểu đệ đi!” Trình Lí Tố sầu thảm nói.
“… Ngươi đây là đã xảy ra chuyện gì?” Hòa Yến hỏi.
“Huynh trước tiên hãy đồng ý sẽ giúp tiểu đệ một phen đi, nếu không ngày sau đại ca huynh chỉ sợ sẽ khó mà gặp lại tiểu đệ đấy!”
“Nghiêm trọng như vậy?” Hòa Yến hỏi, nhưng trong lòng lại không cho là thật, Trình Lí Tố đứa nhỏ này xưa nay thích phóng đại, chuyện nhỏ như cái đinh cũng có thể nói thành kinh thiên động địa. Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện gì, cữu cữu của hắn là Tiêu Giác, tất nhiên sẽ giúp hắn lo liệu. “Ngươi trước tiên nói cho ta nghe là chuyện gì, ta mới có thể giúp ngươi nghĩ cách.”
“Đại ca còn nhớ ta từng nói với huynh, ta đào hôn trốn khỏi nhà. Nhà ta muốn ta đính hôn, ta thật sự không muốn, nên đã năn nỉ cữu cữu mang ta tới Lương Châu.” Trình Lí Tố nói đến đây, giọng đầy bi thương, “Hiện tại người nhà ta vậy mà còn không buông tha ta. Đồng liêu của lão gia của nhà mà họ chọn cho ta đã đến Lương Châu, còn gửi thiệp mời cho cữu cữu, mời cữu ấy dẫn ta cùng đi dự tiệc. Cao xanh ơi, ta chỉ là một tiểu tử vô danh tiểu tốt, cũng chẳng có quan chức gì, tại sao trên thiệp còn cố ý viết tên của ta. Rõ ràng là tính kế ta, thừa dịp ta đến phủ liền bắt ta đi!”
Hắn nói như thể mình là dân nữ bị cường đoạt vậy, chỉ còn thiếu nước đến cửa nha môn đánh trống kêu oan.
“Chuyện này cũng không đến mức đó đâu,” Hòa Yến nói, “Nếu ngươi không muốn đi, cữu cữu ngươi tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi. Chẳng lẽ bọn họ lại dám ép bắt ngươi đi trước mặt cữu cữu ngươi sao?”
Trình Lí Tố không tiện nói rằng Tiêu Giác có thể thật sự sẽ trơ mắt đứng nhìn người khác đưa hắn đi, không chừng còn vui vẻ vì ném đi được gánh nặng là hắn. Hắn khẽ ho một tiếng nói: “Đại ca, huynh cũng biết nương ta vốn có nhiều điều không hài lòng về cữu cữu. Nếu cữu cữu ra mặt cho ta chẳng phải lại khiến chính mình rơi vào tình thế bất nghĩa. Nương của ta sẽ hận chết cữu ấy, ta không muốn đưa tới phiền toái cho cữu cữu!”
Không ngờ Trình Lí Tố lại bảo vệ cữu cữu của hắn như vậy, Hòa Yến cảm khái trong lòng, xem ra đây chính là cốt nhục tình thân, bất luận thế nào cũng đều không thay đổi được.
“Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Nàng hỏi, “Muốn ta giúp ngươi đánh vị đại nhân kia sao? Đánh quan viên là phạm pháp đấy.”
“Huynh nghĩ đi đâu vậy, đại ca!” Trình Lí Tố buông tay nàng ta, “Ta đâu phải là người thô bạo như vậy. Ta nghĩ là, vị đại nhân đó thật ra chưa từng gặp qua ta, cũng không biết ta trông như thế nào. Đại ca, hai ta tuổi tác xấp xỉ, diện mạo đều phiêu dật anh tuấn, dáng người cũng tương tự, không bằng huynh thay ta đi dự tiệc. Nếu vị đại nhân đó có sai thủ hạ của hắn bắt ta thì với thân thủ của đại ca huynh, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trốn thoát. Như vậy, họ bắt không được ta là vấn đề của bọn họ, không thể trách cữu cữu của ta.”
“Ta thay ngươi?” Hòa Yến nói, “Không được, không được.” Nàng xoay người muốn đi, trong lòng dâng lên cảm giác chống cự. Lại là thế thân, kiếp trước nàng đã làm thế thân cho Hòa Như Phi cả đời, bây giờ khó khăn lắm mới có thể quang minh chính đại sống dưới tên của mình, sao lại phải làm thế thân cho người khác nữa?
Ông trời đây là cố ý làm khó dễ nàng tới cùng sao?
“Đại ca—” Trình Lí Tó kêu tê tâm liệt phế, “Huynh thật sự không thể thấy chết mà không cứu! Huynh ngẫm lại đi, huynh đi dự tiệc cùng với cữu cữu, đi theo bên người cữu cữu, sớm chiều kề cận, nếu huynh làm tốt một chút, cữu cữu nhìn thấy huynh săn sóc chu đáo, chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn về huynh. Huống hồ huynh đây là đứng ra vì cháu ngoại của cữu ấy, cữu cữu vì cảm kích huynh, nói không chừng……nói không chừng sẽ để huynh vào Cửu Kỳ Doanh!”
Hòa Yến: “…”
Trình Lí Tố đúng thật là vì không đi dự tiệc mà chuyện hoang đường gì cũng nói ra được. Tiêu Giác cũng không phải là người sẽ mua bán ân tình. Nói không chừng nàng ngày đêm đi theo Tiêu Giác, ngược lại gợi lên cơn giận của hắn, lại lỡ như làm sai chuyện gì, như vậy nhất định sẽ bị đá bay không thương tiếc.
Thấy nàng kiên quyết không chịu hỗ trợ, Trình Lí Tố ngồi bệt xuống đất, một tay chỉ lên trời, vùa mắng vừa gào: “Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với ta như thế này! Viên Bảo Trấn, kiếp trước rốt cuộc ta có thâm cừu đại hận gì với ông mà kiếp này ông hết lần này đến lần khác đẩy ta vào hố lửa!”
Hòa Yến vốn đã bước đến cửa, định rời đi, nhưng vừa nghe hắn nói vậy thì dừng chân, quay đầu lại: “Ngươi vừa nói……Viên Bảo Trấn?”
“Đúng vậy,” Trình Lí Tố nhìn nàng, theo bản năng đáp: “Vị đại nhân hại ta đính hôn chính là Ngự sự giám sát Viên Bảo Trấn.”
Giữa mày Hòa Yến khẽ giật, một lát sau, nàng bước nhanh về phía Trình Lí Tố, vươn một bàn tay về phía thiếu niên đang ăn vạ dưới đất.
“Đừng gào nữa, chẳng phải chỉ là dự tiệc thôi sao? Ta giúp ngươi.”
——Chuyện ngoài lề——
Cữu cữu thật sự rất biết ra kịch bản haha hahah
Đang hóng hóng thì thấy đã có chương mới, chủ top 10 điểm không có nhưng
Cứ nghĩ Trình Lý Tố rén Tiêu Giác lắm, ai dè nhây phết