Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 165

KHÔNG CHO PHÉP ĐI

Sắc trời dần sập tối.

Thuốc sắc sẵn cho các giáo đầu đều đã được họ mang đi uống hết, từ sau khi Lâm Song Hạc đến Lương Châu Vệ, thuốc của Tiêu Giác đều do hắn lo liệu nên đến cả cớ để bắt chuyện cũng không có. Thẩm Mộ Tuyết đứng ở đây nhưng Tiêu Giác chỉ chăm chú nhìn binh sĩ Nam Phủ Binh huấn luyện, không hề có ý định trò chuyện với nàng, thời gian kéo dài, không khỏi khiến nàng thấy lúng túng.

Dù gì nàng cũng là tiểu thư kim chi ngọc diệp của phủ Ngự sử, lòng tự trọng khắc sâu xương cốt. Nàng có thể từ bỏ tất cả để cùng Tiêu Giác đồng cam cộng khổ, buông bỏ cuộc sống nhung lụa của tiểu thư quan gia để đến chốn khổ hàn này làm một nữ y. Nhưng nàng lại không làm được như những nữ tử gia đình bá tánh bình dân hay đám hạ nhân, tỳ nữ mà thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình với Tiêu Giác.

Thẩm Mộ Tuyết vẫn luôn hy vọng chỉ cần nàng ở bên cạnh Tiêu Giác, sẽ có một ngày hắn nhận ra tấm lòng của nàng, sẽ chủ động nói với nàng rằng họ là cặp đôi xứng nhất thế gian. Đây là nàng giữ sự kiêu hãnh của mình. Trước nay nàng vẫn luôn rất yên tâm, bởi suốt bao năm qua bên cạnh Tiêu Giác không hề thiếu mỹ nhân tuyệt sắc vây quanh, nhưng chưa từng thấy hắn động tâm. Tiêu Giác căn bản không gần nữ sắc.

Thế nhưng lúc này Thẩm Mộ Tuyết lại cảm thấy hoang mang. Có một vài chuyện khiến nàng nảy sinh dự cảm chẳng lành. Nếu như nàng còn chưa kịp để Tiêu Giác nhìn thấy điểm tốt nơi mình, mà hắn đã đem lòng yêu người khác thì sao?

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 164

XỨNG ĐÔI

Hòa Yến vẫn còn nhớ lúc đó ở bãi săn toàn là những thiếu niên mười mấy tuổi, bỗng chốc nhìn thấy một thiếu nữ thanh lệ trác tuyệt như thế, tất nhiên sẽ bị thu hút ánh nhìn. Hình như chính là Lâm Song Hạc đã nói: “Cô nương này thật xinh đẹp, nếu ta nói nàng ấy xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân ở Sóc Kinh, hẳn là không ai phản đối đâu nhỉ?”

“Không phản đối, không phản đối!”

“Không ngờ người có tính tình khó khăn như Thẩm ngự sử lại có nữ nhi quốc sắc thiên hương như vậy.”

Thẩm Ngự sử là người chính trực sắc bén, đối mặt với Văn Tuyên Đế cũng dám thẳng lời can gián, bình thường lại vô cùng nghiêm khắc, trong triều chỉ cần ai sơ suất một chút liền sẽ bị ông dâng tấu hạch tội. Tuy nhiên lúc tiên đế còn sống từng khen ngợi Thẩm ngự sử có khí khái của Đại Ngụy, đương kim Thái hậu cũng rất quý mến ông, thế nên vị thế của ông trong triều vững chắc không thể lay chuyển, đồng liêu trong triều chỉ có thể kính nhi viễn chi. Đồng liêu càng cô lập ông, Văn Tuyên Đế lại càng cảm thấy ông là người chính trực đáng thương, là dòng nước trong trong các thần tử, do đó đối đãi với ông cũng khoan dung hơn.

Có lão cha tính khí cứng nhắc như đá vậy mà ái nữ lại có dung mạo hoàn toàn tương phản, nếu dùng từ “khó gần” trên người nam nhân là kỳ quái và cay nghiệt, nhưng nếu dùng cho thiếu nữ tú mỹ thì lại là thanh lãnh không vướng bụi trần.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 163

THẨM ĐẠI TIỂU THƯ

Sau khi giúp Sở Chiêu gọt xong viên đá, Hòa Yến liền trở về phòng.

Do lúc rời phòng nàng không đóng cửa giữa hai phòng, lúc này bước vào thì thấy cánh cửa ấy đang mở toang, có thể nhìn thấy phòng của Tiêu Giác. Tiêu Giác đang ngồi trước bàn, dưới ánh đèn, hắn không xem quân sách nữa mà đang nhắm mắt, đầu ngón tay day day giữa ấn đường, dường như đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Hòa Yến thầm nghĩ hắn thật đáng thương, từ lúc trở về đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào. Nàng bước đến bên cạnh Tiêu Giác, cúi người nhìn hắn. Ánh đèn lờ mờ rọi xuống gương mặt hắn, khiến đường nét tuấn tú như trở nên mông lung. Lông mi hắn dày và dài, như một chiếc quạt nhỏ, khiến người ta không kìm được muốn đưa tay chạm thử.

Khi đầu ngón tay nàng sắp chạm đến hàng mi của hắn thì một giọng nói bất chợt vang lên: “Làm gì đó?”

Hòa Yến giật mình rụt tay lại, hắn đã mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt nàng.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 162

HỒI DOANH

Trên đường từ Tế Dương trở về Lương Châu, mọi người không còn tinh thần như lúc đến nữa. Có lẽ vì vừa trải qua một trận chiến ác liệt, ai nấy đều có chút mỏi mệt. Lâm Song Hạc cũng đã trả lại khế ước bán thân cho hai tiểu nha đầu Thúy Kiều và Hồng Tiếu, còn để lại một ít bạc đưa cho cha mẹ bọn họ, dặn dò về sau đừng bán con cái nữa. Trước khi rời đi sợ cặp phu phụ kia ngoài mặt nghe lời mà sau lưng lại làm càn nên hắn còn lấy danh tiếng của Thôi Việt Chi ra dọa.

Hai tiểu nha đầu lại bịn rịn không nỡ rời xa, dù sao không phải lúc nào cũng có thể gặp được một vị chủ tử dễ hầu hạ, không đánh không mắng hạ nhân như thế. Có đôi khi làm nha hoàn cho một phu nhân tốt bụng như vậy còn dễ sống hơn nhiều so với vật lộn trong thế đạo bấp bênh ngoài kia.

Khi rời Lương Châu Vệ, nơi đó vẫn chưa vào xuân; nay vì đường xa chậm trễ, lúc trở về đã là đầu hạ.

Hòa Yến cũng đã sớm thay lại nam trang, lúc đi đường mặc nam trang vẫn tiện lợi hơn nhiều. Lâm Song Hạc thấy vậy thi thoảng lại phe phẩy quạt cảm thán: “Hòa muội muội của ta dung mạo bậc này lại cứ thích cải nam trang, thật đúng là uổng phí mà.”

Hòa Yến chỉ xem như hắn đang nói hươu nói vượn.

Đến mùng hai tháng năm, Tiêu Giác và Hòa Yến về đến Lương Châu Vệ.

Đọc

Không Cần Loạn Ăn Vạ – Phiên Ngoại 7

LỜI ĐỒN LAN XA

Trong thời gian tông môn đại bỉ, cảnh nội Côn Luân náo nhiệt chưa từng thấy.

Một nửa số người lo tu luyện, nửa còn lại thì dạo chơi khắp nơi, lại có một nhóm nhỏ bày sạp bán pháp khí.

“Pháp khí do Thiên Cơ Môn luyện chế, đảm bảo chất lượng! Giả một đền mười! Chỉ cần mua pháp khí của bọn ta, tay đánh Côn Luân, chân đạp Vạn Phật Tông cũng chỉ là chuyện nhỏ!”

Lúc này Minh Lưu Sa không còn cà lăm nữa, lời lẽ quảng cáo tuôn ra như suối, chỉ thiếu điều thổi ra hoa ra lá.

Hạ Nhĩ và Tây Ngọc đứng hai bên trái phải, mỗi lần nhị sư huynh nói xong một câu, hai người lại đồng thanh gõ chiêng một tiếng, phối hợp nhịp nhàng không chê vào đâu được.

Đọc

Không Cần Loạn Ăn Vạ – Phiên ngoại 6

KẾT HÔN

Gần đây Thăng Tiên Đài xảy ra chút vấn đề, dường như có một truyền tống trận không ổn định. Sau khi nhận được tin, Diệp Tố lập tức chuẩn bị xuống Hạ Trọng Thiên xem xét.

Từ khi Thăng Tiên Đài nối với Phù Thế đại lục từng bị động tay động chân thì nơi này đã được canh phòng nghiêm ngặt, cứ cách vài ngày sẽ có người chuyên trách đến kiểm tra.

“Mấy ngày nay truyền tống trận không ổn định, Liên Liên và Trình Hoài An đã xem qua nhưng không tra ra được gì.” Dịch Huyền đứng cạnh Thăng Tiên Đài gặp vấn đề nói.

Dịch Huyền phụ trách coi sóc mọi việc lớn nhỏ ở Hạ Trọng Thiên, Thăng Tiên Đài vốn kết nối với hạ giới, lại từng xảy ra chuyện ở Phù Thế đại lục nên hắn đặc biệt coi trọng.

Dạo gần đây truyền tống trận ở Thăng Tiên Đài này dao động bất thường, Dịch Huyền chỉ mơ hồ cảm nhận được, không dám khẳng định nên đã báo cho Liên Liên và Trình Hoài An đến xem. Hai người xác nhận đúng là có dị thường nhưng không rõ nguyên nhân, cuối cùng vẫn phải mời Diệp Tố đến. Năng lực của nàng mạnh hơn, có lẽ sẽ tìm ra được nguyên do.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 161

NHÂN SINH KHÁC BIỆT

Hai ngày sau, Liễu Bất Vong nhập táng.

Theo phong tục của Tế Dương, người sau khi qua đời sẽ được đặt vào quan tài gỗ rồi đưa lên thuyền thả trôi theo dòng nước, gọi là thủy táng. Con thuyền ấy gọi là “thuyền chở hồn”, bởi vì thành Tế Dương sống dựa vào sông nước, người Tế Dương tin rằng Thủy Thần nương nương sẽ dùng thuyền đưa linh hồn người đã khuất sang bờ bên kia.

Hòa Yến đến tiễn đưa Liễu Bất Vong đoạn đường cuối cùng.

Liễu Bất Vong nằm trong quan tài gỗ, nét mặt vô cùng an tĩnh. Không rõ lúc lâm chung ông đã nghĩ đến điều gì mà nơi khóe môi vẫn vương một nụ cười. Hòa Yến đặt bó hoa trong tay lên mạn thuyền.

Mối duyên sư đồ giữa nàng và Liễu Bất Vong thực ra vô cùng ngắn ngủi. Chính Liễu Bất Vong là người kéo nàng ra khỏi đống xác chết, dạy cho nàng dùng cung, cưỡi ngựa, dùng đao kiếm. Kỳ môn độn giáp mà ông truyền thụ kết hợp với binh thư nàng từng học đã thay đổi cả vận mệnh đời nàng.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 160

TRƯỚC KHI XUẤT PHÁT

Thi thể của Liễu Bất Vong vừa mới được đưa về, còn chưa kịp bàn bạc chuyện mai táng thì lại có người đến báo với Tiêu Giác: người do vương nữ điện hạ phái đi đã tìm được Sài An Hỉ.

Tiêu Giác lập tức dẫn theo Lâm Song Hạc đến vương phủ.

Khi đến chính sảnh vương phủ, Mục Hồng Cẩm đang nói chuyện với thuộc hạ, thấy hai người Tiêu Giác thì khẽ lắc đầu, nói: “Hắn sắp không được rồi.”

Hai người bước vào trong phòng, liền thấy trên giường có một người đang nằm. Trên ngực người này cắm một mũi tên, máu không ngừng trào ra, một người trông như đại phu đang cố gắng ép vết thương cầm máu. Lâm Song Hạc bảo người kia lui ra, tự mình ngồi xuống cạnh giường, bắt mạch một lúc rồi lắc đầu với Tiêu Giác: “Không cứu được nữa.”

Hắn dù sao cũng chỉ là một đại phu, muốn giành người từ tay Diêm Vương phải cần có chút vận may. Bị thương nặng thế này hắn cũng chỉ đành bó tay không có cách nào. Lâm Song Hạc lấy từ trong ngực áo ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, đút vào miệng Sài An Hỉ.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 159

BIỆT Ý

Nước mắt của tiểu cô nương như giọt sương mỏng manh, lăn dài xuống, trong khoảnh khắc lại như bỏng rát thấu tim.

Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên Tiêu Giác nhìn thấy Hòa Yến khóc.

Hắn sững người trong chốc lát, trong lòng thầm nghĩ, dù sao cũng là cô nương gia, ngày thường dù có lợi hại thế nào nhưng lần đầu ra chiến trường, cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung dù sao cũng quá đáng sợ. Nhưng mà…… lần trước khi nàng đối đầu với Nhật Đạt Mộc Tử, phản ứng tựa hồ không kịch liệt như hiện tại.

Nghĩ tới đây Tiêu Giác cuối cùng cũng nhíu mày, dịu giọng an ủi: “Đã không sao rồi, đừng khóc nữa.”

Hắn nghiêng đầu nhìn chung quanh, quân Ô Thác chỉ còn lại tàn binh bại tướng đang giãy chết, người của Thôi Việt Chi bên kia cũng đã đuổi tới, những chuyện còn lại không còn đáng ngại.

“Đô đốc!” Phi Nô chạy đến, nhìn thấy Hòa Yến cũng sững người trong giây lát.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 158

DƯỚI NƯỚC

Trên sông khói đen bốc lên cuồn cuộn, cả mặt nước chìm trong biển lửa.

Tiếng gào thét thảm thiết của quân Ô Thác, những tiếng la kinh hoàng, tiếng mệnh lệnh của Mã Khả xen lẫn vào nhau, cuối cùng đều bị nhấn chìm trong tiếng nổ “bùm bùm” xé toạc khi lửa thiêu cháy đám củi khô trên thuyền.

Trận gió đông này đến muộn nhưng lại đến rất thịnh. Như thể biết mình đến chậm nên liều mạng thổi không ngừng, hàng ngàn chiến thuyền Ô Thác bị móc sắt nối liền với nhau cộng thêm thế lửa lan ra cực nhanh, nên bọn chúng chưa kịp tháo chạy thì trong chớp mắt đã chìm trong biển lửa. Có vài kẻ lanh lợi hơn, ở xa đầu thuyền một chút nên dốc sức chém đứt được móc sắt, nhưng bốn phía là khói đen dày đặc, căn bản không phân biệt được phương hướng, khắp nơi đều là đá ngầm, sơ ý một chút là va vào, lật thuyền.

Lúc này, những chiếc thuyền nhỏ của quân Tế Dương ngược lại lại phát huy ưu thế. Thuyền nhỏ linh hoạt, dẫu không rõ phương hướng thì cũng là người Tế Dương, không ai là không rõ thủy lộ, rút lui dễ như trở bàn tay. Dù cũng có bị thế lửa ảnh hưởng nhưng người Tế Dương ai nấy cũng biết bơi, đã sớm lặn xuống nước bơi vào bờ, phần lớn đều bình an vô sự.

Quân Ô Thác thì không may mắn như thế. Số người có thể thoát khỏi trận hỏa công này chẳng được bao nhiêu, dù có sống sót thì sĩ khí cũng đã rối loạn, lòng quân tan rã, e là chưa đánh cũng đã tự tan.

Đọc
error: