TÊN CỦA TA
Lễ tế Thủy Thần kéo dài đến hơn nửa canh giờ mới kết thúc.
Khi Hòa Yến và Tiêu Giác xuống khỏi lễ đài sắc trời đã không còn sớm. Lăng Tú và Nhan Mẫn Nhi sớm đã không biết rời đi từ lúc nào. Vệ di nương nói: “Dạo chơi cả ngày chưa dùng bữa, công tử và Ngọc Yến cô nương hẳn đã đói rồi đúng không?”
Hòa Yến sờ bụng, “Vẫn ổn.”
“Vậy chúng ta đi ăn trước đi,” Thôi Việt Chi nói, “Ở Tế Dương có mấy tửu lâu không tệ, Ngọc Yến muốn đến đâu?”
“Ta muốn……” Hòa Yến chỉ tay về hướng mấy chiếc thuyền ô bồng trên kênh, “lên đó ăn.”
Vừa rồi nàng đã thấy có không ít người ngồi trên những con thuyền nhỏ, đầu thuyền đặt một cái lò than, không biết đang nấu món gì, chắc là canh nóng. Còn rượu và thức ăn thì có thể chèo thuyền đến gần bờ hoặc những thuyền bán hàng rong trên kênh để mua. Có thể vừa ngồi thuyền thưởng thức món ngon, vừa nhìn ngắm cảnh đêm nhộn nhịp hai bên bờ sông, phong vị độc đáo khác hẳn với trên bờ.
Đọc