Nữ Tướng Tinh

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 119

BẰNG HỮU CŨ

Bên ngoài Vệ Sở có một đoàn người ngựa đang đứng.

Bên cạnh xe ngựa, gia nhân đang tất bật dỡ từng chiếc rương từ trên xe xuống. Tại đình nghỉ chân cạnh cổng Vệ Sở, có vài khách nhân đang ngồi uống trà.

Vừa bước qua cửa, đập vào mắt Tiêu Giác chính là Lương Bình đang cẩn thận rót trà cho khách.

“Sở Tứ công tử.” Người lên tiếng chào hỏi trước là Lâm Song Hạc. Hắn phe phẩy quạt xếp bước đến gần, nở nụ cười vui vẻ tựa như hắn mới chính là chủ nhân đang tiếp đón khách: “Không biết trà có hợp khẩu vị của công tử không?”

Sở Tử Lan đứng dậy, chắp tay với Tiêu Giác và Lâm Song Hạc: “Tiêu Đô đốc, Lâm công tử.” Hắn mỉm cười nói: “Trà Vân Vụ của Lương Châu Vệ vị trà thanh khiết, hậu vị lưu luyến, Đô đốc thật có lộc thưởng thức.”

Tiêu Giác tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Sở Tử Lan nhàn nhạt nói: “Chỉ là trà thô mà thôi, không cần khách khí.”

Sở Chiêu cũng không giận, vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Đô đốc nói đùa rồi.”

Tứ công tử của phủ Thạch Tấn Bá tuổi xấp xỉ với Tiêu Giác, nhưng so với dáng vẻ thường ngày hờ hững lãnh đạm của Tiêu Giác, Sở Chiêu lại toát lên sự dịu dàng ôn nhã hơn nhiều. Dung mạo y rất xuất chúng, ngũ quan thanh tú, khoác trên mình trường bào rộng màu ngọc càng làm tôn thêm vóc dáng thanh mảnh thoát tục như trích tiên. Đôi mắt hắn hẹp dài, thường thấp thoáng ý cười, trông thật sự là một bậc quân tử phong lưu, ôn hòa như ngọc.

Hai người bọn họ ngồi cũng một chỗ với nhau, một người như thu thủy lãnh tuyệt, một người như u lan thanh nhã, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Bên cạnh Sở Chiêu còn có một cô nương dáng vẻ như thị nữ đang đứng. Mặc dù mặc y phục của thị nữ nhưng lại vô cùng diễm lệ, ngũ quan sắc nét minh diễm, dù phục sức trên người đơn giản nhưng cũng không che giấu được dung nhan xuất chúng. Ngay cả Lâm Song Hạc dù đã quen nhìn thấy mỹ nhân nhưng khi nhìn thấy dung mạo của cô nương này cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, lòng thầm cảm thán một chủ một tớ này đứng cùng một chỗ thật chẳng giống người phàm. Thạch Tấn Bá có tổng cộng bốn nhi tử, ba người đầu tiên dung mạo đều tầm thường, chỉ có người này có được vẻ ngoài xuất sắc như thế, xem ra nhan sắc của mẫu thân thật sự rất quan trọng.

“Sở tứ công tử vì sao lại đến Lương Châu Vệ?” Tiêu Giác hỏi.

Sở Chiêu mỉm cười đáp: “Bệ hạ nghe tin Tiêu Đô đốc ở Lương Châu Vệ đã tiêu diệt mấy vạn quân địch, quét sạch tàn dư của tộc Khương, long nhan vui mừng, đặc biệt lệnh cho ta mang ban thưởng đến, tiện thể nhìn xem hùng binh sĩ khí của Lương Châu Vệ.”

“Mang ban thưởng tới?” Tiêu Giác nghiền ngẫm nhìn hắn, không chút để ý nói: “Đất Lương Châu khổ hàn lại có thể khiến Sở tứ công tử hạ mình tôn quý đến đây xem xét,” hắn nhếch môi cười, “thật không đơn giản.”

Sở Chiêu nói: “Có thể tận mắt nhìn thấy hùng binh do Tiêu Đô đốc dẫn dắt là may mắn của Tử Lan.”

Tiêu Giác cười một tiếng, không nói gì thêm.

“Lần này Lương Châu đại thắng, bệ hạ còn lệnh cho ta mở tiệc mừng công.” Sở Chiêu nói tiếp: “Nhưng ta cũng không rõ bình thường Lương Châu Vệ sẽ mừng công như thế nào, nên việc này đành phải làm phiền Đô đốc vậy.”

“Những tân binh tử trận vừa mới được hạ táng,” Tiêu Giác nói: “Lúc này mở tiệc ăn mừng e rằng không quá thích hợp.”

Nụ cười của Sở Chiêu vẫn ôn nhu, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, “Chiến tranh làm sao tránh khỏi đổ máu? Huống chi tiêu diệt được quân địch vốn là chuyện mừng, nên thưởng thì phải thưởng, đây cũng là ý của bệ hạ.”

Đây là muốn lấy uy của Văn Tuyên Đế ra?

Tiêu Giác nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó gật đầu cười nói: “Được.” Hắn đứng dậy, ý vị thâm trường nói: “Ngày mai có thể tổ chức tiệc mừng công, cũng mời Sở tứ công tử cùng đến dự.”

Sở Chiêu đứng dậy đáp lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tiêu Giác bước ra khỏi phòng, căn dặn Phi Nô: “Sắp xếp phòng cho người của Sở tứ công tử.”

Phi Nô nhận lệnh rời đi.

Lâm Song Hạc cũng đi theo ra ngoài, ghé sát vào cạnh Tiêu Giác, hạ giọng hỏi: “Tên Sở Chiêu này đến đây làm gì? Xem dáng vẻ này là định ở lại Lương Châu Vệ một thời gian sao?”

“Người không còn, Từ Kính Phủ nóng nảy,” Tiêu Giác nhàn nhạt đáp: “Phái chó của ông ta đến đây nhìn ngó một chút, có vấn đề gì sao?”

Lâm Song Hạc quay đầu thoáng nhìn vào trong phòng, thấy Sở Chiêu đang cúi đầu uống trà, liền hỏi: “Để hắn ở lại đây, có phải hơi không an toàn không? Dù sao tiểu tử này cũng là người của Từ Kính Phủ.”

“Không an toàn?” Tiêu Giác nói: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của hắn thế nào. Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đã là ban thưởng cũng phải xem là thưởng thứ gì.” Tiêu Giác ý vị sâu xa nói: “Gióng trống khua chiêng như thế đến Lương Châu Vệ của ta mà chỉ có vài cái rương quèn thì không khỏi quá mức vô lý rồi.”

“Ngươi lại định “*nhạn qua rút lông” à?”

 * nhạn qua rút lông (过拔毛): thành ngữ, đục nước béo cò, thừa cơ lợi dụng

Tiêu Giác liếc nhìn hắn một cái.

Lâm Song Hạc nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ hỏi một câu vậy thôi, đừng nóng giận. Đi đi, đi xem bảo bối nào!”

……

Hòa Yến từ Diễn Võ Trường trở về phòng lại rơi vào cảnh ăn không ngồi rồi. Nàng nằm trên giường đọc mấy quyển du ký chờ Tống Đào Đào mang cơm đến. Sau khi ăn xong, lúc Tống Đào Đào ra khỏi phòng bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, giống như là Tống Đào Đào đang nói chuyện với ai đó. Hòa Yến tưởng Tiêu Giác đã về nên chống gậy xuống giường mở cửa, nào ngờ người ngoài cửa là Lâm Song Hạc.

“Lâm đại phu?” Hòa Yến nhìn quanh, không thấy bóng dáng Tiêu Giác đâu, bèn hỏi: “Đô đốc không có ở đây sao?”

“Hắn đi thương lượng với các giáo đầu chuyện tiệc mừng công rồi.” Lâm Song Hạc cười nói: “Ta vào phòng hắn đợi, có chuyện muốn nói với hắn.”

“Tiệc mừng công?” Hòa Yến ngơ ngác một lúc, hỏi: “Tiệc mừng công gì?”

“Tiệc mừng công của Lương Châu Vệ.” Lâm Song Hạc vẫy vẫy tay chào Tống Đào Đào, thấy Tống Đào Đào đã đi xa mới bước về phía Hòa Yến. Nhưng khi đến trước cửa, hắn đột nhiên khựng lại, không chịu bước vào.

Hòa Yến khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Lâm Song Hạc rụt tay về, nghiêm mặt nói: “Nam nữ ở chung một phòng, dù sao cũng không ổn, nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại danh dự của muội.”

Hòa Yến: “……”

Nàng nói: “Ở đây không ai biết thân phận của ta, Lâm đại phu cứ xem ta như một tân binh bình thường là được. Hơn nữa, trước đây không phải ngài cũng đã từng đến rồi sao?”

Lâm Song Hạc nghiêm túc khoát tay: “Trước đây trong phòng còn có người khác, giờ chỉ có hai người chúng ta, chỉ sợ sẽ gây hiểu lầm.”

“Có thể có hiểu lầm gì chứ,” Hòa Yến bất lực, “Ta và Đô đốc cũng thường ở chung một phòng, cũng chẳng có gì không ổn.”

Nghe vậy Lâm Song Hạc lại lùi về sau thêm một bước: “Vậy thì càng không được, thê tử của bằng hữu không thể đùa giỡn, ta há là hạng tiểu nhân phản bội bằng hữu?”

Hòa Yến: “……”

Người này đang nói mấy lời linh tinh gì thế?

Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: “Thế này đi, Lâm công tử, ngài vào phòng của Đô đốc, ta ở trong phòng mình, ta sẽ mở cửa giữa hai phòng ra, chúng ta cách cửa giữa nói chuyện, như vậy không tính là ở cùng một phòng, mà là mỗi người ở một phòng riêng, có được không?”

Lâm Song Hạc không ngờ Hòa Yến lại nghĩ ra cách này, ngẩn người ra một lát rồi vỗ cây quạt vào tay: “Cứ như thế đi!”

Thế là Hòa Yến trở ngược về phòng, dùng sợi dây bạc của Trình Lí Tố mở khóa, sau khi nàng vất vả kê chiếc ghế ra gần cửa giữa hai phòng thì Lâm Song Hạc đã chờ sẵn ở phía bên kia.

Lâm Song Hạc đánh giá chiếc cửa giữa rồi hỏi Hòa Yến: “Các người bình thường cũng chơi thế này à?”

“Chơi cái gì?”

“Chính là…” Lâm Song Hạc nói đến đây, dường như cũng tự cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu cười nói: “Không ngờ Hoài Cẩn cũng sẽ như vậy…”

Hòa Yến bị hắn nói mơ mơ hồ hồ, nhưng vì vẫn còn tò mò chuyện tiệc mừng công hắn nói lúc nãy nên liền hỏi: “Lâm đại phu, ngài vừa nói tiệc mừng công của Lương Châu Vệ là chuyện gì thế?”

“Mọi người không phải vừa đánh bại Nhật Đạt Mộc Tử, tiêu diệt mấy vạn quân địch sao.” Lâm Song Hạc nói: “Bệ hạ nghe được chuyện này long nhan đại duyệt, đặc biệt sai người mang theo ban thưởng đến đây, còn muốn mở tiệc mừng công ở Lương Châu Vệ để khao thưởng tam quân.”

Hòa Yến nghe vậy thì ngẩn người: “Bây giờ sao? Bây giờ tổ chức tiệc mừng công sợ không ổn lắm.”

Hiện tại thật sự không phải là thời điểm thích hợp để mở tiệc mừng công ở Lương Châu Vệ. Trận này dù thắng nhưng quá gấp gáp, lúc đầu không kịp chuẩn bị đã mất mấy chục lính gác. Dù sau đó thắng trận nhưng phần lớn là dựa vào chi viện của Nam Phủ Binh. Tâm tình của các tân binh lúc này so với niềm vui chiến thắng thì có lẽ phần nhiều là đau buồn vì đồng đội hi sinh cùng với nỗi sợ chiến tranh. Mừng công vào lúc này làm sao có thể tốt được?

“Ý của bệ hạ, có thể làm sao bây giờ đây?” Lâm Song Hạc thở dài, “Chẳng lẽ dám không biết điều sao?”

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng.

Một lúc sau, Hòa Yến hỏi: “Người đến truyền chỉ ý của bệ hạ, chính là người mà hai người đã nhắc hôm nay, tên gì mà Sở Tử Lan có đúng không? Sở Tử Lan là ai vậy?”

“Muội chưa từng nghe qua Sở Tử Lan sao?” Lần này, Lâm Song Hạc ngược lại cảm thấy kỳ quái.

Hòa Yến lắc lắc đầu.

“Nếu xếp hạng người trong mộng của các cô nương kinh thành thì đứng đầu là Tiêu Như Bích, đệ nhị là Tiêu Hoài Cẩn, còn Sở Tử Lan, hắn chính là người đứng hạng đệ tam.” Lâm Song Hạc cảm thán, “Tuy nhiên, từ sau khi Tiêu Như Bích thành thân thì chỉ còn lại hai người Tiêu Hoài Cẩn và Sở Tử Lan. Hoài Cẩn của chúng ta tính tình lạnh nhạt, lại không thích nói chuyện với các cô nương, mấy năm nay đã không còn bằng Sở Tử Lan. Sở Tử Lan tuy xuất thân hơi thấp một chút, nhưng diện mạo tuấn mỹ, tính tình ôn hòa, lại chưa định hôn, nếu muội đi hỏi các cô nương kinh thành muốn ai làm phu quân nhất thì chín phần mười đều sẽ trả lời là Sở Tử Lan. Thế nào,” hắn nhìn về phía Hòa Yến, “trước đây lúc ở kinh thành chẳng lẽ muội chưa từng nghe qua tên của hắn sao? Không thể nào!”

Hòa Yến tất nhiên là không biết, trước đó nàng chỉ bôn ba ngược xuôi dẫn quân đánh giặc, làm gì có tâm tư quan tâm đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt hay kinh thành có mỹ nam tử nào. Sau này về Kinh lại chóng vánh thành gia lập thất, càng không nghe được tin tức gì về nam tử bên ngoài. Cái tên Sở Tử Lan này nàng thực sự chưa từng nghe qua.

“Từ nhỏ ta đã được cha nuôi dưỡng trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, rất hiếm khi nói chuyện với ngoại nam,” Hòa Yến nghiêm túc bịa chuyện: “Những chuyện bên ngoài thế này ta hoàn toàn không biết gì cả.”

“Thật ư?” Lâm Song Hạc nói: “Vậy thì cha muội quản giáo muội nghiêm khắc thật.”

Hòa Yến gật đầu: “Đúng thế.” Rồi hỏi: “Người tên Sở Tử Lan này và Tiêu Đô đốc có quan hệ như thế nào?”

Tiêu Giác người này mặc dù đối xử với mọi người không thân cận, không thấy hắn đặc biệt thích ai nhưng cũng chẳng thấy hắn đặc biệt ghét ai. Từ Kính Phủ có thể tính là một người, nhưng Sở Tử Lan này hôm nay còn chưa thấy mặt, mới chỉ nghe tên mà sắc mặt Tiêu Giác đã trầm xuống.

Chẳng lẽ trước đây hai người này từng có khúc mắc nào đó?

“Chuyện này dài dòng lắm.” Lâm Song Hạc đứng lên, đi đến bàn nhỏ trước mặt, tự rót cho mình một chén trà. Hắn nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi mới một lần nữa ngồi xuống, nói với Hòa Yến: “Muội chưa nghe qua Sở Tử Lan, vậy hẳn là đã từng nghe qua cha của hắn, Thạch Tấn Bá Sở Lâm Phong chứ?”

Hòa Yến cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “Có phải là người cưới đến mười chín phòng tiểu thiếp, ai cũng quốc sắc thiên hương không?”

“Không sai!”

Hòa Yến nhớ cái tên Sở Lâm Phong này là vì năm đó lúc nàng ở trong quân, khi các phó tướng và binh lính tụ tập nói chuyện phiếm thì không ai hâm mộ hoàng đế mà người được chúng hán tử hâm mộ nhất chính là vị Thạch Tấn Bá này. Thạch Tấn Bá có vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, là một mỹ nam tử nổi danh của Đại Ngụy, nhưng phu nhân cưới vào cửa lại lớn hơn ông ta vài tuổi, nhan sắc có thể xưng là sửu vô diệm, lại thêm tính tình dữ dằn.

Một lãng tử như Sở Lâm Phong dĩ nhiên chẳng thể nào chịu yên phận như vậy. Trước khi thành thân ông ta đã ngày ngày lưu luyến chốn hoa phường. Sau khi thành gia thậm chí càng phóng túng lợi hại hơn. Thạch Tấn Bá phu nhân có thể xem là hiểu chuyện, biết dung mạo mình tầm thường, không thể nào giữ được phu quân sủng ái nên cũng không ngăn cản ông ta nạp thiếp. Mấy năm qua ông ta đã nạp đến mười chín tiểu thiếp, ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn.

Chỉ là nạp thiếp thì mặc sức nạp, nhưng nhiều năm như vậy, ngoài ba vị công tử do chính phu nhân sinh ra, chưa từng có một tiểu thiếp nào có thể sinh ra được cốt nhục cho Thạch Tấn Bá.

Nghe nói những tiểu thiếp này trước khi bước chân vào Sở gia đều bị cho uống tuyệt tử dược, cho dù được sủng ái đến đâu đi nữa, không sinh được nhi tử nối dõi thì ngoại trừ nịnh nọt chủ tử cũng chỉ có thể lấy lòng chủ mẫu mà thôi. Thạch Tấn Bá phu nhân quản lí những tiểu thiếp này sít sao, không ai dám ở dưới mí mắt bà làm loạn. Thạch Tấn Bá vẫn như cũ mỗi ngày ân ân ái ái với các tiểu thiếp, Thạch Tấn Bá phu nhân thì nhắm mắt làm ngơ, một lòng nuôi dạy ba nhi tử của mình.

Sở Tử Lan là nhi tử thứ tư của Thạch Tấn Bá, nhưng lại không phải do Thạch Tấn Bá phu nhân sinh ra.

“Hắn là con thứ do tiểu thiếp sinh sao?” Hòa Yến hỏi.

“Không phải.” Lâm Song Hạc lắc đầu nói: “Sở phu nhân quản tiểu thiếp còn chặt hơn cả cha muội quản muội thì làm sao mấy tiểu thiếp ấy có thể sinh ra được nhi tử.”

“Vậy thì là…”

“Cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, tóm lại đột nhiên một ngày nọ, trong một buổi gia yến của Sở gia bỗng có thêm một nhi tử bốn tuổi, tên là Sở Chiêu.” Lâm Song Hạc lại nhấp một ngụm trà, “Mặc dù không nói ra nhưng trong lòng ai cũng biết rõ, Sở Chiêu này hơn phân nửa chính con tư sinh do ngoại thất của Sở Lâm Phong sinh ra.”

Hòa Yến trừng to hai mắt.

“Sở phu nhân ngàn phòng vạn phòng, nhưng không ngờ Thạch Tấn Bá lại giữ lại một chiêu thế này. Hải tử đã bốn tuổi, lại nhận thân công khai trước mặt mọi người, còn có thể làm gì nữa đây?” Lâm Song Hạc nhún vai, nói tiếp: “Nếu chỉ dừng lại ở đó, thì Sở Tử Lan cùng lắm chỉ là con thứ xuất của Sở Lâm Phong. Nhưng đến năm mười tuổi, hắn lại được ghi dưới danh nghĩa của Sở phu nhân. Muội có biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Vì hắn là học sinh mà Tể Tướng đương triều, Từ Kính Phủ, đắc ý nhất.”

Hòa Yến khẽ giật mình, lại là Từ Kính Phủ?

“Thạch Tấn Bá dù phong lưu phóng túng nhưng cũng chưa bao giờ là một từ phụ, có thể đoán được dưới tay Sở phu nhân, Sở Tử Lan hẳn là cũng sống không dễ dàng gì. Nhưng cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì mà có thể bình an sống đến năm 10 tuổi, sau đó còn leo lên được Từ Kính Phủ. Mặt mũi của Từ Tướng, Thạch Tấn Bá làm sao dám không kiêng nể? Việc ghi tên Sở Chiêu dưới danh nghĩa Sở phu nhân hẳn cũng chính là ý của Từ Kính Phủ.”

“Vậy vị Sở tứ công tử này thật lợi hại.”

Lâm Song Hạc nhìn về phía Hòa Yến: “Muội cảm thấy hắn rất lợi hại sao?”

“Lợi hại, nếu như ngài nói thì ở trong phủ hắn hoàn toàn thân cô thế cô, phụ thân không thương, mẹ ruột cũng không có ở bên cạnh. Vậy mà giờ lại trở thành thiếu gia đích xuất, còn được Hoàng thượng phái đến Lương Châu Vệ truyền chỉ, chỉ dựa vào bản thân mà đi được đến bước này, thực sự rất lợi hại.”

“Nếu không lợi hại, làm sao có thể trở thành học trò được Từ Kính Phủ yêu thích nhất?” Lâm Song Hạc lắc đầu thở dài.

“Vậy mẹ ruột của hắn thì sao?” Hòa Yến hỏi: “Không được đưa vào phủ của Thạch Tấn Bá sao?”

“Không biết.” Lâm Song Hạc lắc đầu, “Nghe nói sau khi sinh hắn thì qua đời. Nếu không phải vậy, dựa vào năng lực hiện tại của Sở Tử Lan, hẳn là đã có thể cho bà ấy sống tốt hơn.”

Hòa Yến gật đầu suy nghĩ, “Thì ra là vậy, chẳng trách Tiêu Đô đốc không thích Sở tứ công tử.”

Tiêu Giác và Từ Kính Phủ vốn là kẻ thù không đội trời chung, Sở Tử Lan lại là học trò của Từ Kính Phủ, tự nhiên cũng là kẻ địch của Tiêu Giác.

“Hòa… huynh,” Lâm Song Hạc nói: “Nếu để huynh chọn giữa Hoài Cẩn và Sở Tử Lan, huynh sẽ đứng về phía ai?”

Hòa Yến nghe hỏi mà mơ hồ, không hiểu ý hắn muốn nói gì: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Ta chỉ tò mò, các cô nương Đại Ngụy sẽ chọn thế nào mà thôi.”

“Ta căn bản không quen biết Sở Tử Lan.” Hòa Yến nói: “Tất nhiên là sẽ đứng về phía Đô đốc.”

Lâm Song Hạc liền nở một nụ cười ý vị thâm trường, “Cũng không cần vội vàng nói trước, ngày mai tại tiệc mừng công, huynh sẽ có thể gặp Sở Tử Lan.”

Hòa Yến: “……”

Gặp rồi thì sao? Chẳng lẽ có gì đặc biệt?

Hòa Yến thực sự không ngờ, quả đúng như Lâm Song Hạc nói, ngay ngày hôm sau nàng đã gặp được lang quân trong mộng của thiếu nữ Đại Ngụy trong truyền thuyết, người có thể tranh cao thấp với Tiêu Giác – Sở tứ công tử, Sở Tử Lan.

……

Đêm hôm nay hiếm khi không có tuyết rơi. Sáng hôm sau trời lại nắng đẹp.

Dù thời tiết lạnh lẽo nhưng có ánh nắng chiếu lên người vẫn sẽ cảm thấy thật ấm áp. Hòa Yến rời giường uống cháo, cảm thấy phơi mình dưới ánh nắng như vậy dường như vết thương cũng nhanh lành hơn. Lương Châu Vệ thật đúng là một nơi kỳ lạ, mùa hè nóng muốn mệnh, vừa thấy mặt trời ai nấy đều ai oán không thôi, nhưng đến mùa đông, chỉ cần có chút nắng là đã vui mừng khôn xiết.

Hiện tại nàng không thể tham gia huấn luyện hàng ngày ở Diễn Võ Trường, nhưng cảm thấy trời hôm nay nắng đẹp nên bèn chống gậy định ra sân đi dạo. Vừa ra đến cửa, nàng đã nghe thấy tiếng của Tống Đào Đào: “Bánh cuốn nhân vàng này là ta thấy trước, nó là của ta!”

Ngay sau đó là một giọng nữ dịu dàng: “Cô nương, đây là món do đầu bếp mà công tử chúng ta mang tới đặc biệt làm, không phải từ nhà bếp của Vệ Sở, vậy nên không phải của cô.”

“Ngươi nói của công tử các ngươi thì là của công tử các ngươi sao?” Tiểu cô nương tức giận nói: “Đều đặt trong nhà bếp, ta làm sao biết được có đúng là đầu bếp nhà các ngươi làm hay không? Các ngươi đã có đầu bếp thì làm thêm một phần nữa chẳng phải là được hay sao?”

“Bánh cuốn nhân vàng này chế biến rất phức tạp, làm thêm một phần sẽ làm lỡ thời gian dùng bữa của công tử.”

“Vậy thì đừng ăn nữa!”

“Cô nương……”

Hòa Yến nghe không nổi nữa, bước ra ngoài nói: “Tống cô nương.”

Tống Đào Đào quay đầu lại, cô nương đang tranh cãi với nàng cũng nhìn sang, Tống Đào Đào vui vẻ reo lên: “Hòa đại ca! Đây là bánh cuốn nhân vàng, huynh có muốn nếm thử không!”

Hòa Yến: “……”

Cô nương kia cũng nói: “Đó là của công tử nhà chúng ta…”

Hòa Yến nhận lấy bánh cuốn nhân vàng, trả lại cho cô nương kia, nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong cô nương đừng so đo.”

“Hòa đại ca!” Tống Đào Đào tức giận giậm chân: “Sao huynh lại đưa cho nàng ta!”

“Vốn dĩ là của người ta.” Hòa Yến lắc đầu. Nàng đoán rằng vị công tử mà đối phương nhắc tới hẳn chính là tứ công tử của phủ Thạch Tấn Bá Sở Tử Lan. Quan hệ giữa Sở Tử Lan và Tiêu Giác vốn đã vi diệu như thế, nếu vì chuyện này mà gây thêm rắc rối cho Tiêu Giác thì thật không đáng.

“Đa tạ công tử.” Nữ tử kia nở nụ cười xinh đẹp với Hòa Yến.

Hòa Yến khẽ giật mình, trong nháy mắt, nàng đã bị dung mạo của cô nương này làm cho kinh ngạc. Lương Châu Vệ không có nhiều cô nương, trừ nàng là hàng giả, chỉ có Thẩm Mộ Tuyết và Tống Đào Đào. Một người thanh nhã, một người đáng yêu, nay lại xuất hiện một cô nương diễm lệ như mẫu đơn, liền phá lệ khiến người khác chú ý.

Ngay cả tỳ nữ của Sở Tử Lan cũng mỹ mạo bậc này sao? Hòa Yến thầm nghĩ, nàng lại nhớ tới hôm trước Lâm Song Hạc nói về xếp hạng phu quân trong mộng của các cô nương Đại Ngụy, nàng thấy chỉ có kẻ ngốc mới chọn Sở Tử Lan. Đến cả tỳ nữ của hắn đều là tuyệt sắc giai nhân thế này, nữ tử bình thường làm sao có thể lọt được vào mắt hắn? Còn không bằng chọn Tiêu Giác, xung quanh Tiêu Giác chỉ toàn là nam nhân, có lẽ hắn nhìn nam nhân quá nhiều nên khi nhìn sang nữ nhân, yêu cầu sẽ thấp hơn một chút, cơ hội cũng cao hơn.

Thấy Hòa Yến cứ nhìn chằm chằm đối phương không nói lời nào, Tống Đào Đào càng sốt ruột, kéo tay áo Hòa Yến nói: “Huynh nhìn nàng ta làm gì? Có gì đáng nhìn đâu!”

Cô nương cầm bánh cuốn nhân vàng thấy vậy liền bật cười một tiếng, nụ cười quyến rũ mê hồn.

“Ứng Hương.” Có người cất tiếng gọi.

Tỳ nữ tên Ứng Hương lập tức thu lại nụ cười, cúi người hành lễ về phía trước, “Tứ công tử.”

Tứ công tử? Sở Tử Lan? Hòa Yến quay người lại, ánh mắt rơi vào người trước mặt.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi, mặc trường bào màu ngọc nhạt, tay áo cực rộng, đầu đội ngọc quan, trông như u lan thanh khiết, lại như trích tiên giáng trần, dung mạo thoát tục. Trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, hắn khẽ gật đầu với Hòa Yến.

Hòa Yến nhíu mày, gương mặt người này trông thật quen.

Hắn nhìn thấy Hòa Yến, cũng sững lại, nhưng sau đó lại mỉm cười, dường như đoán được Hòa Yến đang nghĩ gì. Hắn đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, nhẹ giọng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi làm rơi đồ.”

Một câu nói khiến Hòa Yến bừng tỉnh, lập tức nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu! Ngày đó khi nàng còn ở Sóc Kinh, vì nghĩ cách lo liệu quà nhập học cho Hòa Vân Sinh mà vắt óc suy tính, bất đắc dĩ đi đến Nhạc Thông Trang đánh bạc. Kết quả bị người thua bạc đuổi đánh, sau khi đánh gục bọn họ, đột nhiên có người xuất hiện, nói với nàng rằng nàng làm rơi bạc.

Tướng mạo của người nọ rất xuất chúng, ai từng gặp qua sẽ khó mà quên được. Giờ đây bất ngờ gặp lại, lại là vào ban ngày nên thoạt đầu nàng không nhận ra, ngược lại, hắn nhận ra Hòa Yến trước.

“Ngươi là……Sở Tứ công tử?” Hòa Yến hỏi.

Sở Tử Lan gật đầu: “Chính là ta.”

Trong lúc nhất thời Hòa Yến không biết nói gì. Đây là vận may gì thế này? Tùy tiện trèo tường đánh nhau giữa đêm cũng có thể gặp được lang quân trong mộng của các thiếu nữ Đại Ngụy, đây là trùng hợp đến độ nào?

“Tại hạ là Sở Chiêu,” Sở Tử Lan mỉm cười nhìn Hòa Yến, “Ta và tiểu huynh đệ cũng coi như từng quen biết, nhưng vẫn chưa biết danh tính của tiểu huynh đệ. Xin hỏi tôn tính đại danh là gì?”

Cách nói năng ôn hòa lễ độ như vậy, Hòa Yến có thể hiểu được vì sao hắn có thể không phân cao thấp với Tiêu Giác. Nàng vội vàng đáp lời: “Không dám nhận. Tại hạ Hòa Yến, *Hòa trong sài hòa, Yến trong hà thanh hải yến.”

*Đã ghi chú ở chương 103

Sở Chiêu mỉm cười: “Tên rất hay. Nhưng,” hắn nhìn quanh một vòng, nghi hoặc hỏi: “Sao Hòa huynh lại ở đây?”

“Ta?” Hòa Yến đáp: “Ta là tân binh Lương Châu Vệ, chỉ là mấy ngày trước bị thương nên không ra sân tập luyện.”

“Thì ra là vậy.”

Lúc này, Tống Đào Đào vốn vẫn không nói gì cuối cùng cũng phản ứng lại. Nàng cẩn thận kéo tay Hòa Yến một chút, có lẽ vì thấy Sở Tử Lan quá xuất chúng, vẻ hùng hổ dọa người khi nói chuyện với Ứng Hương khi nãy liền lập tức tan biến, thậm chí còn có chút ngại ngùng. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Hòa đại ca, người này là ai thế? Huynh quen sao?”

Câu hỏi này thật khó trả lời. Nàng và Sở Chiêu có quen biết, nhưng cũng không thân thiết như Tống Đào Đào nghĩ. Chỉ là đột nhiên gặp lại một gương mặt quen thuộc ở Lương Châu Vệ, nên vô thức có chút kích động mà thôi.

Hòa Yến nhân tiện giới thiệu với tiểu cô nương: “Vị này là tứ công tử của phủ Thạch Tấn Bá. Trước đây khi ta còn ở Sóc Kinh đa từng có duyên gặp qua một lần.”

Sở Chiêu mỉm cười nói: “Xem như là bằng hữu cũ.”