Hỉ Ngộ Lương Thần – Chương 18
Ở BÊN NHAU
Tô đại thái thái xuất hiện ở đây, ngoài việc lo lắng về hôn sự của Tạ Lương Thần và Tô Hoài Thanh, còn một việc quan trong khác chính là muốn mở hiệu thuốc Tô gia ở huyện phủ phương bắc.
Kiếp trước, sinh ý dược liệu của Tô gia ở phương bắc bắt đầu mua bán từ Trấn Châu, sau đó là Định Châu rồi mở rộng nhanh chóng sang các thành trấn khác, tuy nhiên trong mắt Tống Tiện không chứa được một hạt cát, động thủ chỉnh đốn phương bắc, những thủ đoạn của Tô đại thái thái cùng những gian thương khác tất nhiên cũng bị vạch trần. Tô gia ở phương bắc lúc đó cơ hồ là lâm vào đường cùng.
Tạ Lương Thần lúc này mới từ tín nhiệm của Tô lão thái gia, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hiệu thuốc của Tô gia ở phương bắc, nàng tiêu tốn không ít tâm tư mới đạt được tín nhiệm của Tống Tiện, nhận được đơn hàng giao dược liệu cho hắn.
Nàng vô cùng hiểu rõ Tô gia, cũng rõ ràng Tống Tiện tuy rằng có hung danh bên ngoài, nhưng làm người chính trực, hoàn toàn tương phản với đám người như Quý Viễn.
Tạ Lương Thần nhìn về phía Trần Vịnh Thắng: “Sài hồ, thông khí những dược liệu đó nếu Bách Tế Đường thu mua thì sẽ mua với giá bao nhiêu?”
Trần Vịnh Thắng bị hỏi ngẩn ra: “Hiệu thuốc thu dược liệu đều sẽ đem tất cả gom lại xem một lần rồi cho một cái giá, chưa bao giờ sẽ nói cho chúng ta biết dược liệu nào bán bao nhiêu tiền.”
Bọn họ chỉ biết đào được nhân sâm sẽ bán được giá cao, còn lại đều là do người của hiệu thuốc tự xem tự ra giá.
Điểm này cũng chính là nguyên nhân lí chính Trần Vịnh Thắng vẫn chậm chạp chưa muốn đem thảo dược của thôn đi bán, người ta nói bao nhiêu mình chỉ biết nhận bấy nhiêu, tất cả đều phải nghe người ta bày bố.
Trần Vịnh Thắng nói: “Nhưng mà cũng khó trách, chúng ta cũng không phân biệt rõ được dược liệu, rất nhiều loại dược nhìn bề ngoài rất giống nhau,”
Người thường xuyên hái thuốc tuy rằng có thể cơ bản nhận biết được mấy loại nhưng cũng có lúc nhận nhầm, hơn nữa giá của dược liệu mỗi năm lại mỗi khác.
Ông cũng không phải nhất định phải bán dược, nhưng hiện tại cũng không có cách kiếm tiền nào khác.
Triều đình cứu tế lương thực không đủ, cả thôn nhiều người như vậy phải ăn cơm, ông phải mang theo già trẻ lớn bé của Trần gia thôn căng qua mùa đông, tới rồi sang năm là họ có thể khai hoang nhiều hơn, sẽ không đến mức lại có người bị đói chết.
“Nhị cữu cữu, con có thể phân biệt dược liệu.”
Trần Vịnh Thắng vẫn luôn chìm trong cân nhắc của bản thân, trong thời gian ngắn không có phản ứng lại, sau một lúc lâu mới ngước mắt lên.
Trần Vịnh Thắng không xác định hỏi lại: “Lương Thần, cháu nói cái gì?”
Trần lão thái thái không đợi cháu gái nói chuyện, liền cười hở ra răng sún: “Thần nha đầu nhận biết được dược liệu, còn muốn……”
Trần lão thái thái hơi dừng lại một nhịp, Trần Tử Canh lập tức tiếp lời: “Hái hoàng thục quỳ và quả khế đằng bán cho giấy phường, Tống gia đại gia đã chính miệng đồng ý.”
Trần Vịnh Thắng nghe thấy lời này trên mặt liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Trần Tử Canh như sợ Trần Vịnh Thắng không đủ kinh ngạc: “Tống gia đại gia, chính là trưởng tử của Trấn Quốc đại tướng quân, chính là vị trước đó có mang binh đi ngang qua thôn của chúng ta.”
“Tống…… Tống Tiện?”
Trần Vịnh Thắng thế nào cũng không thể tưởng tượng được Trần lão thái thái tổ tôn ba người gặp được Tống Tiện, lại còn có thể nói chuyện với Tống Tiện.
Trần Vịnh Thắng nhìn về phía Trần lão thái thái: “Đại nương, người mau cẩn thận kể lại cho ta nghe với.”
Trần lão thái thái tất nhiên vui vẻ mà kể lại, bà muốn kể cho nhiều người biết được ngoại tôn nữ của bà lợi hại như thế nào.
Trần Vịnh Thắng nghe lão thái thái kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, trong đầu lại nhất thời vẫn chưa hồi được thần.
Vị đó là Tống Tiện đó.
Người từng vào quân doanh ai mà không biết Tống Tiện, Trần Vịnh Thắng chỉ cần nghe đến cái tên này thôi thân mình đã không khỏi ngồi thẳng vài phần, giống như Tống Tiện có thể nhìn thấy hắn vậy.
Quy củ của Tống Tiện rất nghiêm, trị quân kỷ luật, thủ hạ tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, sau vài lần chạm mặt, quân Liêu nhìn thấy đại kỳ của quân Tống Tiện đều sẽ quay đầu chuồn thẳng.
Chiến trường trước nay vốn tàn khốc, nơi Tống Tiện đến thì càng là huyết vũ tinh phong.
Trần Vịnh Thắng trừ việc kính sợ Tống Tiện, phần nhiều hơn chính là khâm phục, nếu bọn họ được làm thám báo dưới trướng Tống Tiện sẽ không đến mức chỉ còn mấy người tàn phế còn sống trở về.
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Vịnh Thắng, Trần Tử Canh không khỏi lo lắng: “Nhị thúc sợ Tống đại gia sao?”
Trần Vịnh Thắng hít sâu một hơi, Tống Tiện đồng ý rồi là chuyện tốt, nhưng cũng không thể để xảy ra sai lầm, Lương Thần có lẽ không biết Tống Tiện là người như thế nào nên thoạt nhìn không có chút nào lo lắng.
Trần Vịnh Thắng trầm ngâm một lát nói: “Muốn làm như thế nào, trong lòng cháu đã có tính toán chưa? Là lí chính của Trần gia thôn, ta có thể hỗ trợ.” Vạn nhất xảy ra sai lầm, ông có thể ra mặt gánh lấy cơn tức giận của Tống Tiện, nếu việc có thể hoàn thành được tốt thì tất nhiên không có gì phải nói.
Tạ Lương Thần gật đầu dứt khoát: “Một nhà chúng cháu hái không được nhiều dược như vậy, cần người trong thôn giúp đỡ, chờ sau khi cháu cùng với giấy phường định ra giá thu mua, cháu sẽ dựa vào đó kết toán tiền công theo số lượng đã hái cho mọi người.”
Tạ Lương Thần thầm tính toán, ít nhát hoàng thục quỳ một cân phải được năm văn, quả khế đằng một cân ba văn, tuy nhiên hiện tại nàng chưa thể nói cho Trần Vịnh Thắng nghe, miễn cho giữa chừng xảy ra sai lầm gì.
Trần Vịnh Thắng nhìn Tạ Lương Thần, Tạ Lương Thần tuổi còn nhỏ nhưng khi nói lên những lời này lại thập phần ổn trọng, khiến cho người vừa nghe liền vô thức tin tưởng.
Với ông mà nói tiền bạc vẫn là hồi sau lại tính, trước mắt quan trọng nhất là làm cho Tống Tiện vừa lòng không trách tội, miễn cho Lương Thần rước phải họa lên người.
Tạ Lương Thần biết Trần Vịnh Thắng lo lắng, nàng cũng không nói gì thêm.
Nói có hay như thế nào đi nữa, cũng không có lực thuyết phục bằng việc bắt tay vào làm.
Tạ Lương Thần nói: “Nhị cữu cữu giúp cháu tìm bảy, tám người, ngày mai chúng ta cùng nhau lên núi.”
Trần Vịnh Thắng trong đầu thầm tính toán, nhất thời vẫn không thể hoàn toàn nắm rõ, bên tai lại truyền đến thanh âm của Tạ Lương Thần: “Những thảo dược đã hái trong thôn cũng không cần vội bán đi, không bằng lại đợi thêm một thời gian, cháu thấy Tống đại gia thiện tâm, chắc chắn sẽ vì bá tánh cân nhắc, ngày sau nhất định sẽ cho dược phô ra mặt ấn giá hợp lí đến mua dược liệu.” Chờ nàng có tiền vốn, nàng sẽ thu mua.
Tạ Lương Thần ngôn từ chuẩn xác, giống như thật sự nhất định sẽ có dược phô làm như vậy.
Trần Vịnh Thắng nhìn Trần lão thái thái nhưng Trần lão thái thái trong mắt chỉ có ngoại tôn nữ, đã sớm đem khách đến nhà như ông ném đến chín tầng mây.
Trong lòng Trần lão thái thái đang cảm khái không thôi, bản lĩnh khoác lác của ngoại tôn nữ đúng là ngày càng lợi hại, biết rõ tám phần là làm không được nhưng vẫn khiến cho người nghe mát ruột mát gan.
……
Cao thị đã nấu cơm xong, Trần lão thái thái bảo nàng mang về nhà một chén.
“Không phải cho vợ chồng hai người, là cho Hắc Đản dưỡng thân mình.”
Hai mắt Cao thị rơm rớm nước mắt, đây là cơm gạo tẻ mà không hề độn thêm hoa màu hay rau dại, loại cơm quý giá này trước nay nàng cũng chưa từng được ăn qua, lúc ở phòng bếp nấu cơm nghe được mùi hương mê người ấy, nàng thiếu chút nữa muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Vậy mà hiện tại Trần lão thái thái lại bảo nàng lấy một chén về nhà.
Cao thị muốn cự tuyệt, nhưng thật sự là không nỡ.
Trần lão thái thái thấy thế liền nói: “Mau lấy về đi, may nhờ Hắc Đản không có lề mề giống cô, nếu không chờ cu cậu ra quyết định cứu Canh ca nhi thì không biết Canh ca nhi đã bị nước cuốn trôi tới đâu rồi.”
Cao thị vội vàng nói lời cảm tạ.
Trần lão thái thái nói: “Cũng là nhờ Hắc Đản đã cứu Canh ca nhi.”
Cao thị rũ mắt nói: “Lúc chiến loạn, ngài đem gạo thóc trong nhà đều phân phát hết cho mọi người trong thôn, nếu không có ngài thì tất cả chúng ta đã không còn sống đến ngày nay.”
Trần lão thái thái ghét nhất là phải tiếp những cuộc trò chuyện sướt mướt, lê tha lê thê, nên nhanh chóng phất tay đuổi người: “Hai đứa mau về đi, ba bà cháu chúng ta cũng mệt mỏi rồi, ăn cơm xong cũng muốn nghỉ ngơi.”
Tiễn đi Trần Vịnh Thắng và Cao thị, tổ tôn ba người quây quần bên bàn nhỏ ăn cơm.
Tạ Lương Thần cảm thấy bữa cơm này phá lệ thơm ngon, mãi cho đến khi nằm trên giường đất đi ngủ, môi Tạ Lương Thần vẫn còn đang mỉm cười.
Trần lão thái thái ngủ ở giữa, bên trái bên phải là tôn tử và ngoại tôn nữ, đôi mắt bà lại không kìm được có chút ẩm ướt.
Lăn lộn cả ngày, Trần lão thái thái và Trần Tử Canh nhanh chóng liền chìm vào giấc ngủ, Tạ Lương Thần nhẹ tay nhẹ chân mà ngồi dậy, đẩy cửa đi ra ngoài xem xét, đây là tâm cảnh giác mà nàng luyện thành sau bao nhiêu năm.
Bọn họ thuận lợi về tới Trần gia thôn nhưng tâm phòng bị đối với nhị phòng Tạ gia cùng Tô gia cũng không vì thế mà lơi lỏng, tuy rằng bên ngoài có người của Tống Tiện nhưng nàng không thể hoàn toàn dựa vào người khác, chờ khi nào có điều kiện nàng muốn bố trí trong sân một vài cơ quan phòng ngừa bất trắc.
Tạ Lương Thần đang cân nhắc, bỗng nghe có tiếng bước chân truyền tới, quay đầu thì thấy Trần Tử Canh đang mơ mơ màng màng đi về phía chuồng gà.
Tạ Lương Thần vội bước qua xem tình hình.
Chỉ thấy Trần Tử Canh ngồi xổm trước ổ gà, đôi mắt cu cậu nửa khép, trong miệng lặp đi lặp lại lẩm bẩm gì đó.
“Đừng sợ, đừng sợ, có ta canh giữ ở đây, Hoàng Bì Tử sẽ không dám tới.”
“Các ngươi cố gắng đẻ thật nhiều trứng, chỉ cần tích cóp đủ trứng ta sẽ đưa cho Tạ nhị gia gia, nhờ ông ấy hỏi thăm tin tức của a tỷ.”
Tạ Lương Thần nghe được thì đôi mắt liền lên men, đợi trong chốc lát nàng mới có thể xác định Trần Tử Canh đây là đang mộng du.
“A đệ,” Tạ Lương Thần nhẹ giọng kêu, “Không cần canh giữ nữa, chúng ta về phòng ngủ đi!”
Trần Tử Canh rốt cuộc quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Tạ Lương Thần, hồi lâu cặp mắt kia mới có chút thanh minh, ý thức được tình hình trước mắt.
“A tỷ,” Trần Tử Canh xoa xoa đôi mắt, sau đó duỗi tay ôm Tạ Lương Thần, “Tỷ trở lại rồi.”
“Ừ.” Tạ Lương Thần nhẹ nhàng vòng tay vỗ vỗ lưng Trần Tử Canh.
“Không phải đệ đang nằm mơ chứ?”
“Không phải.”
“A tỷ.” Trần Tử Canh cuối cùng khóc thành tiếng, “Tỷ cuối cùng đã trở lại rồi.”
Tạ Lương Thần muốn cõng Trần Tử Canh về phòng, nhưng cậu nhóc thế nào cũng không chịu để cho nàng cõng.
“Chỉ lần này thôi,” Tạ Lương Thần nói, “Để a tỷ cõng đệ.”
Trần Tử Canh rốt cuộc đỏ mặt đáp ứng, nhẹ nhàng ghé vào trên lưng Tạ Lương Thần.
Trần Tử Canh chôn mặt ở phía sau gáy Tạ Lương Thần: “A tỷ so với tưởng tượng của đệ thật sự tốt hơn nhiều nhiều lắm, về sau tổ mẫu, a tỷ và đệ, ba người chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau.”
“Được,” Tạ Lương Thần đồng ý tắp lự “Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
……
Trấn Châu, Tống phủ.
Bên ngoài phòng Tống lão thái thái có vài người đang quỳ, dẫn đầu chính là thê tử của Hứa quản sự, Tiêu thị.
Trán của Tiêu thị huyết nhục mơ hồ, bà ta đã ngất đi hai lần, vừa tỉnh lại lại tiếp tục dập đầu: “Cầu xin lão thái thái, cầu xin người niệm tình chúng nô tài đều đã theo Tống gia từ quê cũ, tha cho phu thê chúng nô tài một mạng.”
Trong phòng, sắc mặt của phu nhân Trấn Quốc đại tướng quân Vinh thị không vui, hai mắt nhìn chằm chằm ra cửa, bởi vì Tống Tiện có khả năng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bà muốn cho tướng quân nhìn thấy Tống Tiện thô bạo như thế nào, nhưng cũng lại sợ Tống Tiện không quan tâm gì mà làm bị thương hai nhi tử của bà.
“Lão thái thái, đại gia đã trở lại.”
Nghe được lời bẩm báo, Tống lão thái thái ngước đôi mắt lên.