KHÔNG CẦN SỢ
Tống Tiện chỉ cảm thấy cơn đau rõ ràng đến không ngờ.
Mũi cay xè, đến độ muốn chảy nước mắt.
Hắn ở trên chiến trường đã từng chịu không ít thương tích, nhưng chưa lần nào lại khiến hắn đột ngột nhớ lại một cách rõ nét như vậy.
Phảng phất như vết thương này không chỉ ở trên cơ thể, mà là ở trong lòng. Điều này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc, như thể không kịp chống đỡ, rất mất mặt.
Trước khi Tống Tiện kịp định thần lại, cơ thể hắn lại một lần nữa theo thói quen mà phản kích.
Hắn sẽ không để người khác đánh trúng mình trong tình huống như vậy, đặc biệt là đánh thẳng vào mặt.
Tống Tiện vươn tay nắm lấy nắm đấm đang vung tới, nếu đổi lại là người khác có lẽ hắn sẽ ngay lập tức vặn ngược cánh tay người nọ, nhưng cảm giác nắm đấm đó nhỏ nhắn mềm mại khiến hắn giật mình nhận ra, liền thay đổi từ vặn thành kéo, rồi nhanh chóng buông tay.
Đọc