TẾT TRUNG NGUYÊN
Bốn năm ngày liên tiếp sau đó, Hòa Yến cũng không đến Diễn Võ Trường luyện tập.
Bản thân nàng thật ra cũng không để ý vết thương trên đùi, nhưng vị y nữ Lương Châu Vệ, Thẩm Mộ Tuyết cô nương mỗi ngày sét đánh cũng không lay chuyển được mà đều đặn đến đưa thuốc cho nàng, còn mãi dặn dò không thể hoạt động kịch liệt. Hồng Sơn cũng ở một bên ồn ào: “Đệ nghe lời y nữ người ta đi, nếu đệ lại lăn lộn hỏng thân mình thì chờ đến ngày cướp cờ lấy không được đệ nhất, không vào được tiên phong doanh thì đừng có mà khóc.”
Hòa Yến nghĩ nghĩ, thôi từ bỏ, cũng không vội một hai ngày.
Tuy nhiên mấy ngày này, chỉ cần hết giờ huấn luyện trên Diễn Võ Trường là phòng nàng lúc nào cũng chật ních, người tới thăm nàng nối liền không dứt. Hôm nay Giang Giao mang tới vài quả mận chua lè, ngài mai Hoàng Hùng lại cho một chuỗi chim cút nướng cháy khét, khiến người cạn lời nhất chính là Vương Bá, hắn không hạ được mặt mũi mà tới thăm Hòa Yến nhưng lại bảo tân binh cùng phòng hắn đưa tới một cái bánh bao thịt bị cắn dở, vừa nhìn là biết là chiến lợi phẩm đoạt từ người khác. Hắn thật đúng là coi doanh trại như đỉnh núi nhà mình.
Lương giáo đầu có đến hai lần, lần nào đập vào mắt cũng là cảnh tượng Hòa Yến mặt mày hớn hở bị vây giữa đám đông, trên bàn nhỏ cạnh giường đồ ăn chất đầy như núi nhỏ, ông chua lòm để lại một câu: “Hừ, ngày tháng trôi qua không tệ nhỉ” rồi xoay người đi mất, Hòa Yến cũng thật bất đắc dĩ.
Cứ như thế ồn ào nhốn nháo, chờ khi vết thương trên khuỷu tay Hòa Yến đã kết vảy bảy tám phần, chân cũng đã có thể nhảy nhót trên mặt đất thì đã qua bảy tám ngày sau, thời gian cách ngày cướp cờ mỗi lúc một gần.
Hôm nay khi mặt trời còn chưa xuống núi thì mấy người Hồng Sơn đã trở lại, Hòa Yến kinh ngạc hỏi: “Còn chưa hết giờ huấn luyện trên Diễn Võ Trường, vì sao mọi người đã về rồi?”
Đọc