Nữ Tướng Tinh

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 17

CÙNG TRƯỜNG

Tay không đi giáo trường, lúc trở về trong tay lại nắm một con ngựa.

Cảm giác như tay không bắt sói vậy, Hòa Vân Sinh nghĩ đến đây thì trong lòng nhanh chóng thầm phun phì phì vài tiếng, đây làm sao có thể gọi là tay không bắt sói? Phải gọi là anh hùng trao tặng.

*空手套白狼: tay không bắt sói, ý chỉ bỏ ra sức lực ít nhưng nhận được nhiều

Chỉ là không ngờ Phong Vân tướng quân còn tuấn mỹ ưu nhã hơn so với lời đồn, đến lúc nào cậu mới có thể biến thành người như Tiêu nhị công tử đây chứ?

Hòa Tuy nhìn sang Hòa Vân Sinh, vẻ mặt của thiếu niên mơ màng, không biết tâm hồn đã bay đến tận đâu rồi, khó có khi nhìn thấy nhi tử có thần thái sáng láng như thế. Ông lại nhìn sang Hòa Yến, tuy rằng che mặt nhưng dường như lại có vẻ có tâm sự nặng nề.

Một nhi một nữ của ông hôm nay làm sao vậy! Trên đường về nhà chẳng nói chẳng rằng, mỗi người chỉ nghĩ ngợi chuyện của mình, Hòa Vân Sinh thì cũng thôi đi, còn có thể giải thích là vì chuyện Tiêu Hoài Cẩn tặng cho nó một con ngựa, nhưng vì sao Hòa Yến cũng trầm mặc theo? Tiêu Hoài Cẩn kia tuổi trẻ tài cao, tuấn mỹ oai hùng số một, số hai Đại Ngụy, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình coi trọng người ta? Này phải làm sao mới được đây? Mới đi một tên Phạm công tử, lại tới một Tiêu đô đốc? Kinh thành có vô số Phạm công tử, nhưng cả Đại Ngụy lại chỉ có một Tiêu Hoài Cẩn mà thôi!

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 16

TẶNG NGỰA

Gió thổi qua tấm lụa trắng khẽ phất phơ, Hòa Yến cúi đầu xuống rất thấp. Nàng nghe thấy Hòa Vân Sinh ở bên người hít sâu một hơi, dường như nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Tiêu đô đốc!”

Hẳn là vì gặp được vị anh hùng trong lòng, mới có thể phát ra thanh âm tràn ngập ngưỡng mộ như thế.

“Tiêu đô đốc……sao ngài lại tới đây?” Triệu công tử tuy rằng ở trước mặt mấy người Hòa Tuy kiêu căng ngạo mạn nhưng ở trước Tiêu Giác lại như chó nhà vẫy đuôi lấy lòng, khiến người nhìn vào không khỏi tấm tắc.

“Ngươi mua con ngựa này bao nhiêu bạc?” Thanh niên ngồi trên lưng ngựa bình tĩnh hỏi.

“Hả?” Triệu công tử có chút mờ mịt, tuy nhiên vẫn thành thật trả lời: “Ba mươi lượng bạc.”

Tiêu Giác nhếch khóe miệng, ngay sau đó từ túi vải xanh trên tay hắn bay ra hai thỏi bạc, rơi trên cỏ. Mọi người lúc này mới thấy rõ, vừa rồi bắn vào cổ tay Triệu công tử cũng là một thỏi bạc.

“Ngựa của ngươi, ta mua.” Hắn nói.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 15

NGŨ LĂNG QUÝ CÔNG TỬ

Triệu công tử khóc thút thít vừa lấy mu bàn tay quẹt đi nước mắt vừa nhỏ giọng mắng chửi, lúc xuống ngựa chân mềm xem tí nữa thì ngã lăn ra đất.

Một gã sai vặt vội vàng chạy qua đỡ hắn hỏi: “Công tử, công tử, người không sao chứ?”

Triệu công tử đá hắn một chân, “Ngươi thấy ta giống không sao hả!”

“Mới vừa rồi thật làm ta sợ muốn chết.” Hòa Yến nói: “Đều là do ta không tốt, nếu không phải ta khăng khăng muốn đua ngựa với công tử thì công tử cũng sẽ không bị kinh hách.” Nàng xin lỗi thập phần thành khẩn, “Mong công tử không trách.”

Trách? Hắn có thể trách cái gì? Đối phương là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn có thể trách như thế nào? Triệu công tử miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng lại nghẹn một bụng tức giận, nhìn sang tuấn mã còn đang cúi đầu gặm cỏ bên cạnh, không thể nhịn được nữa, vung tay lên : “Súc sinh ăn cây táo rào cây sung này, thiếu chút nữa hại bổn thiếu gia bị thương, kéo ra ngoài chém cho ta! Ta muốn xẻ nó ra làm tám khúc, làm thịt ngựa khô!”

Hòa Vân Sinh nhíu mày, nụ cười của Hòa Yến cũng biến mất.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 14

CƯỠI NGỰA

“Ta ấy à, chỉ là một người thuần ngựa.”

Hai tay thiếu nữ chắp sau người, còn cầm một cây thiết đầu côn, nghịch ngợm khẽ đong đưa, ngữ khí nhẹ nhàng.

“Yến Yến?” Hòa Tuy ngẩn ra, ngay sau đó nhỏ giọng trách cứ nói: “Con đang nói bậy bạ gì đó?”

Hòa Yến cũng không nhìn sang Hòa Tuy, chỉ nhìn chằm chằm Triệu công tử, nói: “Công tử có đồng ý hay không?”

Triệu công tử dù sao vẫn là một tên tự xưng là thương hương tiếc ngọc, thiếu nữ trước mặt tuy rằng đeo một tầng sa mỏng nhưng từ đôi mắt có thể thấy được dung nhan không tệ, huống hồ duỗi tay không đánh người mặt cười, thanh âm của nàng thanh thúy, hẳn cũng là một mỹ nhân, nếu mỹ nhân nũng nịu đưa ra yêu cầu, hắn cũng ít nhiều thuận theo.

“Cô nương có điều không biết, con ngựa này tính tình cương liệt, nếu bị nó đả thương tại hạ sẽ đau lòng vạn phần.” Hắn còn tốt bụng nhắc nhở, tự cảm thấy bản thân thật có phong độ quân tử.

Nhưng hắn vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười khẽ của thiếu nữ, ngay sau đó chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, làn váy đỏ phất lên như một đóa phù dung tung bay, mang theo một làn gió thơm. Ngước mắt nhìn lên đã thấy Hòa Yến ngồi đoan chính trên lưng ngựa, tay cầm dây cương.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 13

NHỤC NHÃ

Mãi cho đến khi ra cửa, trong đầu Hòa Vân Sinh vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi của Hòa Yến.

“Đệ có muốn đi học đường không, Vân Sinh?”

Muốn, tất nhiên là muốn, học đường có cả tiên sinh dạy văn và tiên sinh dạy võ, cậu có thể cùng học tập với các thiếu niên cùng tuổi, đợi đến khi mùa thi đến, bất kể là thi văn hay thi võ, cậu đều có thể dựa vào chính mình mưu cầu một phần tiền đồ. Mà không phải như hiện tại, tự mình luyện tập lung tung, thực sự chẳng thấm vào đâu.

Lúc trước nhà bọn họ không có bạc, nhưng hôm nay đã có bạc rồi, khát vọng được đi học bị đè nén dưới đáy lòng Hòa Vân Sinh lại một lần nữa trỗi dậy.

Cậu trộm nhìn thiếu nữ đang đi bên cạnh, Hòa Yến……Từ sau khi Hòa Yến khỏi bệnh, mọi thứ trong nhà dường như cũng tốt lên theo, không còn nặng nề như một vùng nước tù đọng, vùng nước này không biết từ khi nào được gió thổi qua, sóng gợn lăn tăn, vì thế không khí cũ kĩ cũng theo đó bị thổi đi bay biến, hoa thắm liễu xanh.

Giống như mùa xuân về.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 12

MỘT ĐÊM PHẤT NHANH

Hòa Yến ôm bạc về đến nhà.

Thanh Mai vẫn không phát hiện ra hành động của nàng, Hòa Yến gom hết các hộp to nhỏ trên bàn lại, đổ sạch sẽ phấn son bên trong ra, sau đó bỏ hết toàn bộ số bạc và châu báu thắng đêm nay vào đó, rồi mới mò mẫm lên giường đi ngủ.

Hẳn là vì thắng bạc nên tâm tình của nàng rất tốt, nỗi lo về sau đều đã được giải quyết. Một đêm này nàng ngủ hết sức ngon giấc. Ở trong mộng, nàng đang đánh cược với các huynh đệ trong doanh trướng, các binh sĩ gân cổ hét to: “Mở! Mở!”. Vẻ mặt Hòa Yến hiện vẻ lúng túng, có người cười ha hả: “Tướng quân, sao ngài lại thua nữa rồi?”

“Đêm nay thượng tướng quân có từng thắng lần nào sao?” Phó tướng làm bộ làm tịch lắc đầu. “Ai chà, tướng quân ở phương diện này thật là không được rồi.”

“Lăn đi đồ nghé con, cái gì mà không được, chưa từng nghe qua câu đen tình đỏ bạc sao? Tướng quân đây là thua trên sòng bạc nhưng lại tung hoành vô địch trên tình trường, lão quang côn như ngươi thì biết cái gì?”

Hòa Yến nghe vậy bật cười ha hả.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 11

TIÊN NHÂN DƯỚI ÁNH TRĂNG

Bóng đêm bao trùm bốn phía, trong hẻm nhỏ không có một ai, chỉ thỉnh thoảng có mèo hoang nhẹ nhàng nhảy qua, tiếng kêu khe khẽ mềm mại như lan xa trong đêm xuân kinh thành.

Thiếu niên ôm chặt ngực áo căng đầy đồ vật, nhẹ nhàng quỷ dị đi nhanh qua con hẻm.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, nàng thắng nhiều bạc ở Nhạc Thông Trang như vậy, khó tránh khỏi sẽ chọc giận người khác. Nếu đi theo đường lớn bị người khác theo dõi, để lộ Hòa gia thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được, nàng không muốn mang đến thêm phiền toái cho Hòa gia.

Tuy nhiên……càng sợ cái gì thì lại càng gặp cái đó, Hòa Yến dừng bước chân.

Cuối hẻm nhỏ dẫn sang một con đường khác, bởi vì bên này không náo nhiệt như đầu Nhạc Thông Trang bên kia nên chỉ chủ yếu chỉ có các cửa hàng và tửu quán nhỏ, giờ phút này cũng đã sớm cửa đóng then cài, cả con phố đen nhánh, một người cũng không có. Chỉ có ánh trắng rơi trên mặt đất, chiếu lên một chút ánh sáng.

Hòa Yến quay đầu nhìn lại, sau đó ngồi xổm xuống nhặt mấy viên đá trên đường, nàng trầm ngâm một lát chợt đột nhiên xoay người ném mấy viên đá về phía sau.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 10

CHỖ TỐT CỦA NGƯỜI MÙ

Từng chồng bạc lớn được đặt lên bàn, có người còn giật cả ngọc bội bên hông xuống để đặt cược. Một tiểu tử ngây ngô mới đến lại gặp vận may liên tục tất nhiên rất thu hút sự chú ý. Chẳng mấy chốc nơi này đã chật kín người chạy đến xem náo nhiệt.

“Đại.”

“Mở ——”

“Công tử mời chọn.”

“Tiểu.”

“Một ván nữa.”

“Mở ——”

“Một ván nữa.”

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 9

XÚC XẮC

Bên ngoài cửa Nhạc Thông Trang, một nữ tử đầu cài trâm hoa ngăn Hòa Yến lạị, nhẹ giọng nói: “Công tử, nơi này là sòng bạc.”

“Ta biết.” Hòa Yến gật đầu, lấy ra từ trong tay áo một khối bạc vụn huơ huơ, “Ta tới để đánh bạc.”

Nữ tử ngẩn người, còn chưa đợi nàng ta nói chuyện thì Hòa Yến đã bước vào trong.

Những nữ tử đứng bên ngoài sòng bạc là đổ kỹ*, những người lui tới Nhạc Thông Trang không phú cũng quý, tiền bạc không có giá trị ở đây thế nên bọn họ cũng học được kỹ năng nhìn người mà phục vụ.  Nếu có người thoạt nhìn không khá giả thì khuyên bảo họ rời đi. Thứ nhất, để những người nghèo đi lại ở bên trong thì vừa trông không đẹp mắt lại dẫm dơ thảm thêu hoa. Thứ hai, những người không có tiền thường rất để ý đến tiền, không thua nổi, một khi thua sẽ khóc lóc muốn quỵt nợ, làm phiền đến hứng thú của quý nhân, thế nên cho bọn họ vào thì mất nhiều hơn là được.

*đổ kỹ: các cô nương phục vụ cho sòng bạc

Một thân xiêm y của Hòa Yến đã giặt đến phát sờn, nhất định không thể nào là thiếu gia của một gia đình giàu có. Đáng tiếc đỗ kỹ còn chưa kịp ngăn nàng lại thì nàng đã không mời mà tự đi vào.

Đọc

Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh – Chương 8

NHẠC THÔNG TRANG

Vương Cửu Quý cảm thấy nhất định là bản thân đang nằm mơ. Hắn dùng sức véo vào đùi mình một cái, tức khắc la lên một tiếng.

Không giống như đang nằm mơ.

Nhưng nếu không phải là nằm mơ thì làm sao để giải thích những chuyện đang xảy ra trước mắt.

Chỉ trong nháy mắt mấy tên lâu la của hắn đã nằm la liệt đầy đất, mà người ra tay lại đang đạp một chân lên bậc thềm gần đó, phủi phủi bụi đất trên xiêm y. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Cửu Quý, nàng liền nhìn sang, ánh mắt trong trẻo nhưng lại khiến Vương Cửu Quý nổi hết da gà.

Hắn chưa từng gặp qua bộ dáng này của Hòa Yến.

Hòa Yến không phải thế này. Hòa Yến xinh đẹp, khắc nghiệt với người xung quanh, tham mộ hư vinh, thích chiếm tiện nghi nhỏ. Nữ tử như vậy ở kinh thành nhiều vô số kể, phần lớn đều là tâm cao hơn trời mệnh mỏng hon giấy. Nếu tốt thì thật sự có thể leo lên một gia đình phú quý nào đó làm thiếp, không tốt thì chỉ có thể gả cho người thường, cả đời ai oán mà sống. Hòa Tuy dưỡng nàng ta như dưỡng một tiểu thư, cả đời nàng ta chưa bao giờ chạm qua vật nhọn gì, đôi tay đó không dùng để đánh đàn thì chính là vẻ tranh, ít nhất không phải dùng để đánh người.

Đọc
error: