Vào đông, thời tiết lạnh buốt. Mùa đông ở Lương Châu lạnh hơn cả kinh thành, ban ngày còn đỡ, khi huấn luyện cũng có thể làm ấm người, nhưng khi đêm xuống cái lạnh như thấm vào tận xương, đống củi đốt trong chậu cũng chẳng thấm vào đâu.
Số binh sĩ ra sông Ngũ Lộc tắm cũng ít đi rất nhiều, ai nấy đều tự giác đi nấu nước ấm để tắm. Hòa Yến cũng vậy, chớp mắt mà Tiêu Giác đã đi hơn nửa tháng.
Nàng ước chừng thời gian này có lẽ Tiêu Giác đã đến Chương Đài. Nhưng các giáo đầu ngày thường cũng không nhắc đến chuyện này nên Hòa Yến cũng chẳng biết tình hình ở Chương Đài ra sao. Mỗi ngày nàng vẫn như thường lệ tập luyện cùng các tân binh, nhưng do vết thương còn chưa hoàn toàn hồi phục nên vẫn chưa thể làm theo lời Tiêu Giác mà “huấn luyện gấp ba mỗi ngày”.
Hôm nay, Hòa Yến và các tân binh tập trận pháp ở Diễn Võ Trường, khi chạng vạng buổi tập kết thúc, Hòa Yến và mấy người Hồng Sơn trò chuyện.
Hồng Sơn xoa xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay: “A Hòa, đệ có cảm thấy mấy ngày nay thật sự quá lạnh không?”
“Cũng không đến nỗi.” Hòa Yến nói. Khi còn ở Phủ Việt quân, nàng đã từng phải thủy chiến vào mùa đông, doanh trại đóng ngay cạnh bờ sông, đêm xuống gió rít căm căm nhưng lại không thể đốt lửa. Các binh lính phải nằm chen nhau để sưởi ấm, đó mới thật sự là lạnh thấu trời đất.
“Vẫn là người trẻ tuổi như các đệ chịu lạnh giỏi.” Hồng Sơn cảm thán vài câu, sau đó lại nhìn về hướng núi Bạch Nguyệt, “Lương Châu sao ngày nào cũng có tuyết rơi, vừa rơi là kéo dài cả một đêm.”
Đọc