KHÔNG CHO PHÉP ĐI
Sắc trời dần sập tối.
Thuốc sắc sẵn cho các giáo đầu đều đã được họ mang đi uống hết, từ sau khi Lâm Song Hạc đến Lương Châu Vệ, thuốc của Tiêu Giác đều do hắn lo liệu nên đến cả cớ để bắt chuyện cũng không có. Thẩm Mộ Tuyết đứng ở đây nhưng Tiêu Giác chỉ chăm chú nhìn binh sĩ Nam Phủ Binh huấn luyện, không hề có ý định trò chuyện với nàng, thời gian kéo dài, không khỏi khiến nàng thấy lúng túng.
Dù gì nàng cũng là tiểu thư kim chi ngọc diệp của phủ Ngự sử, lòng tự trọng khắc sâu xương cốt. Nàng có thể từ bỏ tất cả để cùng Tiêu Giác đồng cam cộng khổ, buông bỏ cuộc sống nhung lụa của tiểu thư quan gia để đến chốn khổ hàn này làm một nữ y. Nhưng nàng lại không làm được như những nữ tử gia đình bá tánh bình dân hay đám hạ nhân, tỳ nữ mà thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình với Tiêu Giác.
Thẩm Mộ Tuyết vẫn luôn hy vọng chỉ cần nàng ở bên cạnh Tiêu Giác, sẽ có một ngày hắn nhận ra tấm lòng của nàng, sẽ chủ động nói với nàng rằng họ là cặp đôi xứng nhất thế gian. Đây là nàng giữ sự kiêu hãnh của mình. Trước nay nàng vẫn luôn rất yên tâm, bởi suốt bao năm qua bên cạnh Tiêu Giác không hề thiếu mỹ nhân tuyệt sắc vây quanh, nhưng chưa từng thấy hắn động tâm. Tiêu Giác căn bản không gần nữ sắc.
Thế nhưng lúc này Thẩm Mộ Tuyết lại cảm thấy hoang mang. Có một vài chuyện khiến nàng nảy sinh dự cảm chẳng lành. Nếu như nàng còn chưa kịp để Tiêu Giác nhìn thấy điểm tốt nơi mình, mà hắn đã đem lòng yêu người khác thì sao?
Đọc